sinh ra để cô đơn nguyễn phong việt
Giai đoạn cuối của cuộc chiến, Sơn tham gia các phong trào phản chiến của sinh viên, một lần Diễm My tình cờ thấy Sơn biểu diễn trong một phóng sự, cô bắt đầu lo lắng không biết phải đối mặt với Sơn thế nào nếu có dịp gặp lại. Không lâu sau Diễm My và Tuấn rời bỏ Việt Nam, còn Sơn bất chấp nguy hiểm của bon đạn vào Sài Gòn tìm người yêu.
Việc ghép tim không đơn thuần là mang quả tim từ người này đặt vào lồng ngực người khác. Ấy thế mà cô gái trẻ lại lập kỳ tích với tốc độ hồi sinh ngoạn mục để trở thành bệnh nhân đặc biệt nhất trong công trình nghiên cứu căn bệnh suy thận tiến triển
Hoa hướng dương. Là tác phẩm viết về tấm gương của cô giáo Nguyễn Thị Minh Tâm của tác giả Hồ Thị Kim Hạnh - giáo viên Trường THPT Thiên Hộ Dương (Đồng Tháp) đã đạt giải Đặc biệt cuộc thi viết Tấm gương nhà giáo Việt Nam năm 2017. Cô giáo Nguyễn Thị Minh Tâm
Brides by Olivia tự hào là đơn vị tiên phong phân phối váy cưới của hơn 10 thương hiệu đình đám như Monique Lhuillier, Milla Nova, Marchesa, Anne Barge, Costarellos, Rosa Clara. Nâng tầm trải nghiệm cho cô dâu Việt. Văn phòng Hồ Chí Minh. 170 Nguyễn Đình Chiểu, phường 6, quận 3, TP HCM
Trường THPT Long Thới là một trong những Trường THPT tại Thành phố Hồ Chí Minh, có địa chỉ chính xác tại 280 Đường Nguyễn Văn Tạo, Long Thới, Nhà Bè, Thành phố Hồ Chí Minh. Hotline chính thức của nhà trường là: 028 3780 0171. Đây là hotline tiếp nhận mọi phản ánh, cũng
Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Nguyễn Kim Sơn vừa có báo cáo gửi Quốc hội về việc thực hiện nghị quyết của Quốc hội liên quan hoạt động chất vấn tại kỳ họp thứ 2, Quốc hội khóa XV. Theo thông tin từ Đại học (ĐH) Đà Nẵng, mùa tuyển sinh năm 2022, có 4 đơn
Vay Tiền Online H5vaytien. Bạn đang xem Tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn hấp dẫn của nhà thơ Nguyễn Phong Việt phần 1 Sinh Ra Để Cô Đơn được đông đảo bạn đọc biết đến là một tập thơ chứa đựng nhiều cảm xúc của thi sĩ Nguyễn Phong Việt. Anh là một cây bút mang đậm chất trữ tình sâu sắc thu hút sự quan tâm của mọi người. Những dòng cảm xúc chân thành lay động triệu trái tim mạnh mẽ. Cùng theo dõi ngay nhé! Rồi cỏ sẽ xanh mặc kệ kiếp người có bình yên và trí nhớ chỉ còn lại duy nhất một cái tên… Ở nơi nghĩa trang này, người đã được đưa tiễn trong một ngày không hề buồn rất nhiều hoa với tiếng người chia sẻ những nguyện cầu cùng thắp lên như muôn vàn đốm lửa dành cho riêng một người và những câu chuyện kể để bớt lạnh phần nào của từng lớp đất sâu… Người bỏ lại cuộc đời khi hơi thở đã dừng lại quá lâu không ai biết hình ảnh nào là cuối cùng trong mắt người đã nghĩ gì vào lúc nhịp tim buông ra một tiếng nấc yêu thương nào đã được quên và yêu thương nào được níu chặt lúc xa rời… Ở nơi nghĩa trang này, người chỉ đến một lần rồi thôi nếu có còn kiếp nào chắc gì sẽ ở trong hình hài như đã biết gặp được ai và không gặp được ai mà trách nhau sao bỗng dưng xa lạ ký ức càng đớn đau thì trái tim càng muốn mặc cả ít nhất là một nụ cười… Bao nhiêu ước mơ cần để sống giờ chỉ là một giấc ngủ dưới bầu trời những ngày nắng, những ngày mưa, những ngày buốt giá rồi ai sẽ đến với một cành hoa sau rất nhiều mùa lộc non thành lá giọt nước mắt của hôm nay chỉ là của hôm nay người biết thế nhưng vẫn chờ mong… Là vì ai cũng có một người nhìn thấu suốt cõi lòng nên nhắm mắt rồi đừng bắt mình phải cố gắng tội cho linh hồn mình và tội cho tâm can người biết từ nay đã vắng một niềm tin… Ở nơi nghĩa trang này, người hãy để cho đời mình lãng quên! Bước xuống, từ một cuộc đời một bước để xa rời thế giới nhỏ nhoi Mặt đất này đã không còn đủ chỗ cho ký ức vẫn từng ngày đâm chồi những yêu thương nhiều như bụi cát gom góp bao tháng năm cũng không bằng một lần mất mát người cười nhạt vì rốt cuộc phải đến lúc đớn đau! Mặt nước dài và rộng đủ cho người chìm sâu tất cả những giác quan giờ đều nghe lạnh buốt ánh sáng từ một con người chỉ có thể giữ cho một con người sống sót nếu cô đơn là có thật thì người đã từng không tin… Ảo tưởng về thế giới là điều mà ai cũng cần khi lớn lên nhìn thấy những cơn mưa với vòng tay rộng mở bao dung cho mỗi vết thương tạo ra vệt máu đỏ ngoại trừ vết thương đến từ nỗi nhớ câm lặng ở trong tim… Người bước xuống tìm dưới mặt nước một chút bình yên lúc đôi tay biết mình đã ngạt thở khó khăn lớn nhất của một con người khi đối mặt với nỗi sợ hoá ra chỉ đơn giản là học cách thật hứa với chính con người mình! Người trả ánh sáng về nơi mà nó đã lung linh thả trôi đời mình trong sâu thẳm không cần van xin ai chỉ ra đâu là thân quen đâu là lạ lẫm bắt đầu một đời sống không còn nữa những thói quen… Một bước, từ mặt nước trở lại với bóng tối đã lên đèn rũ bỏ những âm thanh khiến người rơi nước mắt vén tóc, xoa tay để biết chắc rằng mình cần phải khác nhìn cuộc đời từ điều đơn giản nhất rồi mới lo âu… Bước xuống, từ một cuộc đời, để còn biết từ nay sẽ đi về đâu! Chìm xuống thật mau để không còn nghe tiếng nói nào ở trên đầu Chọn cho mình một bóng tối vừa đủ với nỗi đau rồi quẫy đạp hết những âu lo đã làm rơi nước mắt người chỉ còn đủ niềm tin để sống một cuộc đời khác chỉ còn đủ niềm tin cho một lần duy nhất sau tất cả những quãng đời… Chìm xuống thật mau cho những gì cần nói cũng phải nở nụ cười không chờ đợi ai đưa tay ra và mình nắm giữ sống đến bao lâu để thấy yêu thương kia cũng cần cho giấc ngủ người đã thức cả ngàn đêm rồi cho những cơn giận dữ và hoang mang… Chỉ ước gì lẻ loi đó là bản năng chấp nhận như một cơn mưa giữa trời sũng nước sẽ lau khô mình bằng những nghĩ suy đơn giản ai cũng có một phần bóng đêm khi ngược sáng chỉ là không phải ai cũng có người cần chở che… Chìm xuống thật mau vì đã không thể trở về với những giấc mơ chỉ toàn màu xanh ngát người từng sống những tháng ngày mà cô đơn giống như một tách café buổi sáng uống vì thèm một vị đắng cho trái tim… Có những thứ khi sinh ra con người ta phải đi tìm rồi níu giữ bằng cả quãng đời còn lại người chỉ sợ mình yêu thương quá nhiều rồi thành ra sợ hãi sợ những bước chân này vẫn cứ đi mãi không biết đến bao giờ… Để thà chìm xuống thật sâu một lần rồi người sống cho mình mà không cần đến những ước mơ! Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt là nhiều nhất trong cuộc đời chỉ sợ con người sinh ra là để lẻ loi… Có bao nhiêu vì sao là hiện thân của những nụ cười mà con người chết đi để lại linh hồn ở nơi ấy một hành trình của gian nan và khổ ải yêu thương chất chồng yêu thương nhưng vẫn ngoài tầm với của một trái tim… Vì được sinh ra nên chúng ta đã phải cố gắng đi tìm bằng những ước mơ về chốn nào đó bình yên khi cùng nhau nhắm mắt là bình minh trên núi cao hay hoàng hôn bên bờ biển dài phẳng lặng một nơi nào đó ở giữa trời và đất rồi không cần phải đi đâu hay đi đến tận cùng… Nhưng hành trang của mỗi ngày đã có gì ngoài những ảo tưởng mông lung lắc đầu với một mái hiên dù cơn mưa ướt đầy vai áo xoay người thật mau lúc một bữa cơm được dọn ra với đôi bàn tay níu kéo cuộc đời mình là mặt trái của giông bão lúc vừa đi qua… Chỉ sợ nước mắt là những gì nhiều nhất dưới mái nhà nên cứ đi cho đến khi nào nhìn quanh thấy chẳng còn ai nữa dựng một khu vườn mà không cần những hàng rào, cửa gỗ rồi ngồi xuống như một hạt mầm đợi tách vỏ chờ ai đó đến cạnh bên… Một cuộc đời mà đã cố gắng nhưng vẫn không cách nào giúp định mệnh hiểu mình chọn lẻ loi thay vì chia sớt với một người gánh nặng như giọt mưa rơi vào lòng giếng cạn tất cả những gì có thể nhận về chỉ là lời trách bầu trời quá cay nghiệt sau từng ấy tháng ngày… Chỉ sợ những gì thuộc về nước mắt đều biết mình sẽ trôi qua kẽ tay! Trên những ngón tay này người đã nhìn thấy đời mình có quá nhiều đắng cay những hồn nhiên chỉ kéo dài như một vệt mây trong tháng ngày bầu trời thật nhiều nắng biết mình nhỏ nhoi nên học cách yêu thương cả thù hận nhưng phải mất đến bao lâu mới thôi lận đận để được làm người! Để đi và đứng mà không có bất cứ nỗi buồn nào trên vai có thể cười nụ cười bình thường nhất chẳng phải cố gắng làm vui ai, oán nghét ai dù chạm vào bao nhiêu sự thật ai chắc cũng phải có một phần bất hạnh dành làm vốn liếng cho những bao dung… Mỗi ngày đi qua đều mong ngóng đó là ngày cuối cùng được cam chịu vì muốn mình trọn vẹn lẽ sống của bản thân chỉ giản đơn đừng bao giờ cho nước mắt mình cạn để trái tim còn cơ hội đón nhận mình trở về… Dù con đường ấy có xa lắc xa lơ đau chập chùng đau trong từng hơi thở người cúi xin người lấy mình làm điểm tựa niềm tin mà bất cứ ai cũng nghi ngờ rằng không thể lúc hoang mang… Trên những ngón tay này, người đã có rất nhiều thời gian nhìn đời mình trôi qua từng giây phút bất chấp nỗi đau, bất chấp hạnh phúc một cuộc đời của những yêu thương không đúng lúc khi chạm vào… Người sẽ còn phải đi qua những kiếp nào? Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người cứ tự hỏi sao bóng tối phải im lìm Lẽ ra đặt cạnh nhau nỗi cô đơn có thể nhìn thấy được những nỗi niềm mà không cần đến con người lên tiếng nhưng bao nhiêu lâu rồi chỉ có âm thanh của trái tim cuộn mình đưa tiễn từng ngày trôi… Chỉ hai bàn tay làm sao nói hết khốn khó trước nụ cười đã buông ra sau nhiều lần nắm chặt người vô tâm với người là điều bình thường trong giới hạn người nhẫn tâm với người như một cơn mưa trên sa mạc đến hay không đến cũng vậy thôi! Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm vẫn chỉ là một bầu trời dẫu may mắn ngủ vùi hay thức trắng biết được mình đau như thế nào khi phải dùng nước mắt nhỏ lên trên một ngọn nến chờ tắt mà ngoài kia toàn là ánh sáng của bình minh… Nỗi cô đơn này được giữ lại bằng tất cả những cay đắng chân thành không ai ép buộc ai sống một cuộc đời lầm lũi nên cứ thản nhiên nếu quanh mình vẫn là bóng tối có những yêu thương sinh ra chỉ để làm thành một câu hỏi đến cuối đời? Mất bao nhiêu kiếp để một ai đó có thể trở thành người rồi bao nhiêu kiếp nữa cho lẻ loi thành trọn vẹn đi một mình trong bình yên hay đi một mình trong nghĩ suy dằn vặt khi bóng tối phủ đầy nơi ánh mắt đã chẳng còn thiết tha… Mỗi đêm trong nhiều ngàn đêm người có còn là một vì sao trong thiên hà? Có thể người sẽ vĩnh viễn không mang mùi hương đó theo cùng có thể những con đường chỉ là sự kéo dài của nỗi nhớ mông lung Vì người sẽ phải đi dù cuộc đời ấy không còn có điểm dừng… Bởi trên hai vai đâu chỉ là mưa nắng lưng chừng còn được sống là còn trăm ngàn ngày khốn khó mỉm cười bao nhiêu lần chỉ để rồi ước mình như một cọng cỏ mọc trên mặt đất này với thật nhiều gió mỗi ngày đều được nhìn thấy bình minh… Yêu thương một con người hay đơn độc một hành trình đều không phải là định mệnh mà là lựa chọn những ngày vui cũng sẽ nhiều như những ngày không đủ sức để nhón gót bằng cách nào cũng sẽ cố gắng sống sót để có thể tin vào một ngày… Nhìn đớn đau cũng nhìn bằng cảm giác sum vầy không cần ai cuộc đời vẫn bình yên như sương sớm bao ước mơ viễn vông sẽ nhường cho những lo toan thật nhẹ nhõm ngày hôm nay đã làm được gì, đã đi những đâu, đã còn bao nhiêu hơi ấm dành dụm từng chút những ân cần… Tuyệt vọng nào cũng thường để lại nhiều dấu chân giẫm lên nhau theo cách con người vẫn chạy trốn đi qua oán hờn rồi sẽ thấy bao dung đã có sẵn trong tiềm thức chỉ chờ một tiếng cười đủ thanh thoát là lấp đầy vào tim… Nên đừng sợ nếu cuộc đời vẫn biết cách làm đau mình bằng những tổn thương ra ngoài những giới hạn không có mùa đông nào kéo dài suốt năm tháng vì mỗi ngày thật ra đều có nắng rọi trên những đám mây… Để những con đường dù xa đến thế nào cũng nhìn thấy được bình yên ở cuối chân trời này! Chúng ta từng có lần nào đó nhìn qua những ô cửa và biết phần đời mình thương nhớ đã lặng lẽ mất đi… Những ô cửa ngăn cách chúng ta với thế giới lấp lánh này ngăn cách một tiếng cười từng vì nhau thanh thoát tách trà đắng trên tay uống kèm với vài mẩu bánh ngọt cuộc đời vì quá hoang mang nên thiếu sót bao giấc mơ dài… Biết rằng một cơn mưa sẽ không thể làm ai đó ướt đến tận ngày mai rồi phải lau khô dù có hay không những ngày nắng chúng ta giờ chỉ muốn cuộc đời thật bình lặng ngồi nơi đây và mặc kệ xung quanh ồn ào hay hoang vắng chúng ta thản nhiên… Những ô cửa này phản chiếu năm tháng lên những ngọn đèn với mất mát, cô đơn là nhiều nhất làm một con người ai cũng cần nước mắt khóc cho tất cả yêu thương cùng oán hận đến không chỉ một lần… Ngoài phố kia sẽ có người vẫn đi tìm những ân cần rồi ngày tháng về sau lại ngồi bên trong những ô cửa như chúng ta, ngồi và tiếc một quãng đời hăm hở bất chấp mọi đắng cay… Sẽ còn bao lâu nữa, những đêm, phía sau ô cửa này cười nụ cười không cần ai tiếp nhận rồi đến lúc đứng lên mới nhận ra mình đã quen lấy mình làm bạn quen quay đi thật mau trước khi ai đó kịp nhìn rõ mặt sợ lại được thương yêu… Sau những ô cửa, chúng ta chỉ còn sót lại một cuộc đời quạnh hiu! Nhìn nghiêng một giọt nước mắt mới thấy hết chiều dài của cay đắng người đã từng đi qua… Đứng lặng im đó và nghĩ về những xót xa khi cuộc đời không bao giờ cho phép mình cơ hội từ chối cũng một trái tim mà như thể được đặt ra bên ngoài thế giới bên ngoài những yêu thương dẫn lối cho con người bình yên! Giọt nước mắt nhìn nghiêng lấp lánh lên cả ưu phiền cái đẹp của nỗi buồn khiến giấc mơ con người trở nên yếu đuối đã bao nhiêu lần người mở lòng ra xưng tội là bấy nhiêu lần nhận về cùng một câu hỏi -sao không phải là ai khác mà lại là con? Chỉ có hai bàn tay làm sao nắm chặt được hết những gì người cần cho một thứ cô đơn dù là nhỏ bé đừng ai quan tâm để mỗi ngày không cần lo âu cho nhịp thở nhanh hơn hay chậm hơn đều bắt đầu cho một nỗi nhớ rồi chẳng biết phải làm sao… Người đứng lặng im khi mưa gió vẫn ở trên đầu hiểu đời mình chỉ như một chiếc lá giây phút cuối cùng có thể đến vào một ngày xa lạ sẽ không còn lại gì sau tất cả dù có cố gắng đến đâu! Nên giọt nước mắt này cứ lăn xuống để lòng người thẳm sâu xem như mình đưa tiễn mình trước nhất vui hay buồn cũng hãy cứ tin là điều may mắn vì người đã là người trong quãng đời người đến Ngồi xuống một chỗ ngồi giữa chiều mưa và quên hết tất cả những gì chúng ta phải đợi chờ Hãy xắn tay áo và vuốt tóc để mình không thể giống như trẻ thơ vì bao nhiêu nỗi buồn chúng ta từng gánh vác bỏ xuống cả những đau thương đã làm nên từng tiếng cười nhạ tcứ xem mình cuối cùng chỉ là một hạt sạn cần nằm dưới đáy nước sâu… Những cơn mưa vào buổi chiều có thể ở lại rất lâu như những tháng ngày chúng ta hoài tin sẽ dừng lại nhưng hàng ngàn đêm hàng ngàn ngày cứ dài ra mãi chúng ta rốt cuộc cũng phải thừa nhận mình đang sợ hãi mình còn sống được bao lâu? Không ly tách nào có thể mang đến hơi ấm để bắt đầu cho những ước mơ thấy mình không bao giờ ướt lạnh những cơn mưa cứ thản nhiên như bầu trời luôn đủ mưa cho những ai muốn làm khách trong một buổi chiều không cần nắng mà cần lặng im… Ngồi xuống một chỗ ngồi với chiếc dù được giương lên thấy mình lẻ loi trong một màn mưa trắng xoá nếu có muốn tự mình gọi tên mình chắc cũng không thể ký ức ước gì có thể rơi xuống và trôi đi về một phương nào đó không cần nhớ ra… Một mình ngồi giữa hàng triệu giọt mưa và tin chuyện gì rồi cũng phải qua như những chiều mưa chỉ là những chiều mưa trước khi trời sập tối cuộc đời này bất cứ điều gì cũng cần đánh đổi đến cô đơn cũng tập nói dối ngay cả với chính mình… Một chỗ ngồi giữa chiều mưa và muốn khóc oà lên!… Đứng bên cạnh cuộc đời này và buông tay… Vì phải chấp nhận người cũng không khác gì hơn những cỏ cây sẽ phải đớn đau nếu dầm mình trong mưa bão lớn lên từng ngày nhưng không có nghĩa là trưởng thành hơn trong vai áo ai cũng cố chấp một phần đời chỉ có mình nương náu ngay cả khi ai đó đã rời xa… Người sẽ đứng đó không hành lý, không một chút xót xa nhìn mọi người chuyện trò về tháng ngày họ đang sống cười những nụ cười biết chắc rằng sẽ lạ lẫm đi trong những cơn mưa biết chắc rằng sẽ buốt thấm đến tận cùng… Đứng bên cạnh cuộc đời, người có cơ hội để mình ra ngoài mẫu số chung không cần phải so sánh với ai những hơn thua được mất người có cuộc đời của người và mình có cuộc đời của mình cần giữ chặt không ai nhiều hơn ai nước mắt chỉ nhiều hơn nỗi đau… Nếu hạnh phúc chỉ là một phần của cuộc bể dâu người có kiếm tìm bao nhiêu cũng chẳng bao giờ đủ hài lòng với những bình minh gọi tên và những khuya về bình yên trong giấc ngủ đến một mình và đi một mình có thể không phải chọn lựa người dám thử khi có một chọn lựa khác tốt hơn… Bao nhiêu giấc mơ đã phải bỏ lại trên những con đường để nhẹ tênh tiếp nhận một phần đời mới người sẽ không bao giờ phải đặt thêm những câu hỏi -tại sao biết rõ mỗi bước đi sẽ nhiều thêm một tội lỗi vẫn không thể ngừng thiết tha? Đứng bên cạnh cuộc đời này nhưng xin người đừng bỏ đi quá xa… Trên đây chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ ấn tượng nhất trong tập thơ Sinh Ra Để Cô Đơn cả nhà thơ Nguyễn Phong Việt. Đây là những cảm xúc và nỗi niềm sâu sắc của nhà thơ. Mời các bạn cùng chúng tôi theo dõi phần 2 vào một ngày không xa nhé!
sinh ra để cô đơn nguyễn phong việt