su nham lan tai hai

Các phương thức có sẵn của JavaScript giúp chúng ta rất nhiều trong khi lập trình, khi mà chúng ta hiểu chúng một cách chính xác. Tôi muốn giải thích ba phương thức dễ gây nhầm lẫn trong bài viết này đó là: slice (), splice () và split (). Có lẽ vì việc đặt tên của chúng quá Hôm 26/9, Bộ trưởng Dầu mỏ Iraq - Ihsan Abdul Jabbar cho biết Tổ chức Các nước Xuất khẩu Dầu mỏ (OPEC) và các đồng minh bao gồm Nga, được gọi là OPEC+, đang theo dõi tình hình giá dầu, mong muốn có sự cân bằng trên thị trường. NSƯT - đạo diễn Nhâm Minh Hiền đã đoạt được rất nhiều thưởng, trong đó nổi bật là năm 2008, anh được giải Đạo diễn xuất sắc của Cánh diều Vàng với phim truyền hình Hoa thiên điểu (đã phát sóng trên HTV9); Năm 2014, phim Thuyền giấy do anh đạo diễn được giải Sự nhầm lẫn tai hại - Đọc báo mới nhất, tin tức sự kiện 24h qua: Ông lão cẩn thận mang cây nấm về nhà, trong lòng khấp khởi vì có thể nhờ cây nấm quý này mà ông có thể đổi đời. TIN TỨC VỀ SỰ NHẦM LẪN TAI HẠI - SU NHAM LAN TAI HAI. Sự nhầm lẫn tai hại. Chia sẻ Nhầm lẫn tai hại trong việc sử dụng đỗ đen giải nhiệt, cần sớm dừng lại ngay. Thời tiết nắng nóng, nhiều người có thói quen nấu chè đỗ đen và uống nước chè thay nước lọc để làm mát cơ thể. Việc làm này vô tình gây hại sức khỏe mà nhiều người không hay biết. Ốp tai 2 bên có thể tháo rời để vệ sinh. Đạt chuẩn TIS của Thailand và Quatest của VN chứng nhận. Nón nặng ~850g Đặc biệt tặng kèm lưỡi trai. Khác biệt làm nên thương hiệu Ngoài ra, mỗi dòng có một điểm nhấn nhá khác biệt, tạo nên nét đặc trưng & vẻ đẹp riêng. Lướt vài vòng SG mà vẫn để lại dấu ấn đặt biệt cho người đi đường. Vay Tiền Online H5vaytien. Tiền đề của “không chịu trách nhiệm” chính là sự bạo hành, làm trái pháp luật, nếu đúng như thế chẳng phải mình quá lỗ Tâm My nhận ra được rằng vấn đề đang trở nên vô cùng nghiêm trọng, liền trợn mắt nhìn, cuối cùng cũng khiến kẻ bắt cóc vươn vai, ngước ánh mắt lim dim nhìn cô cười tít. Thế nhung, cô buồn ngủ rồi.“Ranh con, dậy.”Tay chống cằm nhìn, đâu đâu cũng thấy thịt là thịt. Tâm My miễn cưỡng chồm dậy, quẳng ánh mắt khinh ghét về phía kẻ đang ư ừ vừa hát vừa mặc quần “Tôi ngủ đây anh nhớ đóng cửa cho tôi”, rồi nằm vật xuống.“Dù sao cũng phải để tôi cho cô ăn no...”Tâm My vừa nghe thấy hai chữ “ăn no”, vội lật chăn bật dậy, lao thẳng xuống giường “Ăn cơm, tìm chỗ nào ăn cơm”.“Ăn xong phải về ngủ ngoan nhé”, Tống Thư Ngu giúp cô gỡ My cụp mắt gục đầu, bộ dạng thiểu não lẩm bẩm “Ngày Chủ nhật quý báu của tôi đã bị anh phá hỏng”.“Chủ nhật tuần sau, tôi đi với cô”, người đối diện thản nhiên như hu hu... Đừng để con gặp lại tên khốn này nữa.“Chẳng phải thích ăn cua sao giờ còn lo lắng gì vậy?” Tống Thư Ngu thấy cô tay cầm thìa vẻ như chán tôi cần là một cái giường, đại ca à.“Há miệng.”…“Ối mẹ ơi, cái gì mà cay thế?”, cô nhảy dựng lên.“Lẩu Thái chua cay, tỉnh táo tinh thần”, Tống Thư Ngu vẻ mặt quan tâm, “Có cay lắm không?”.Tống cá trê, sự tồn tại của anh có phải là để khuấy động cuộc sống của tôi?Bị nhét một bát lớn lẩu Thái vào bụng, Hà Tâm My thấy tinh thần phấn chấn hẳn. Đến lúc món tráng miệng được mang lên, trong lòng hí hửng cứ ngỡ sắp đến phần kết để còn hạ màn, cuối cùng cũng sắp được về nhà ngủ, ai ngờ Tống Thư Ngu ăn uống no say vẫn còn chuyện muốn nói.“Tâm My, cô trốn tôi mấy ngày rồi?”Không nghe thấy gì!Cố vùi đầu tiếp tục chiến đấu cật lực với chiếc bánh pudding xoài, lẩn tránh ánh mắt của Tống Thư Ngu.“Hôm đó xong nghĩ lại thấy sợ phải không?”Tâm My nghiến răng thật chặt, đừng trúng kê! Lần trước chỉ vì câu “Sợ thì thôi” mà thiếu chút nữa cô đã sa chân vào bẫy, mang mối hận thiên cổ. Hôm nay nhất định, nhất định không được trúng kế.“Cô sợ cái gì?”Mẹ kiếp, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình khẩn khoản đó. Chúng ta chỉ là... chẳng phải nhân tình nhân ngãi chi ngẩng đầu, cố gắng trả lời bằng giọng hành chính sự nghiệp “Tôi thấy, chuyện trên giường ta không nên thảo luận trên bàn ăn”.Cô lại nói sai gì sao? Tống cá trê sao cười nghiêng ngả thế này?“Vậy được, chúng ta đi về tìm chỗ nào đó rồi từ từ nói chuyện.”Tôi... phát điên... Tôi đâu có ý đó!Đừng tưởng ngủ được một giấc là đã nạp đầy năng lượng rồi muốn làm gì thì làm nhé. Tâm My quyết tâm không xuống nhìn Tống Thư Ngu, thấy anh ta cũng không vội, tiếng máy chạy vang lên, lại chỉnh cho ghế hơi ngả về phía hành trong xe? Mấy chữ đó lởn vởn trong đầu Tâm My, tim gan đập thình thịch, lớn đến nỗi màng nhĩ như ngập chìm u u trong thứ âm thanh hỗn độn đó. Cô trộm nhìn qua cửa sổ, ở đây sao? Đèn đường quá ngoái đầu, Tống Thư Ngu đã duỗi hai chân gần như nằm tiến hành trong xe thì tốt, chơi trò kích thích quá sẽ không tiêu hóa nổi đâu. Tâm My lén tháo giày, xoa xoa đầu ngón chân bị tê mỏi cả ngày trời. Trong xe lại vang lên thứ nhạc mà cô muốn ói nhất là nhạc thính phòng, theo thói quen cô với tay đến chiếc radio “Chuyển sang chương trình ABC trên kênh 13, tôi muốn nghe nhạc khác”.Tống Thư Ngu vẫn như trước, không có ý kiến.“Nửa đầu cuốn tiểu thuyết Em yêu mẹ anh, hôm nay chúng tôi xin được phát thanh đến đây, đúng giờ này ngày mai xin mời quý thính giả tiếp tục thưởng thức nửa sau cuốn tiểu thuyết Em yêu mẹ anh...”Miệng cô há hốc, chỉ một giây sau đó liền ôm bụng cười phá lên thành tiếng.“Ranh con, có thế mà cũng cười?”, Tống Thư Ngu cố nhịn cười với tay tắt radio. Tâm My đang ngồi lù lù một đống trên ghế cười nghiêng ngả, cơ thể rung lên bần bật.“Rất thích nghe tiếng cô cười, cười đến mức chẳng còn để ý đến bất cứ chuyện gì xung quanh nữa.”Trong không gian tĩnh lặng, đột ngột vang lên tiếng thở dài đầy xúc cảm của anh, mạch suy tư của Tâm My tức thì bị ngắt mạch.... Thích? Có phải cô nghe thấy từ “thích” không?Theo kinh nghiệm ngày ngày đọc tiểu thuyết ướt át và giờ giờ xem xê ri phim truyền hình dài tập dành cho những bà nội trợ của Tâm My, cứ mỗi lần đến phần quan trọng xuất hiện chữ “thích” là y như rằng mặt nhân vật nam chính nữ chính sẽ được kéo gần, phóng to, máy quay sẽ lia từ đôi mắt xuống đến bờ môi, rồi thắng lợi cả đôi đường, tiếp đó là màn khóa lúc này với cô lại khác Thư Ngu ngửa ra sau, đan tay sau gáy, nghiêng người nhìn cô, mắt khép hờ, ánh nhìn long lanh “Này nhóc, tuổi cô cũng lớn rồi, lại chẳng ai ngó ngàng đến. Có bao giờ cô nghĩ đến, hay là chúng ta sống chung qua ngày không?”.Tâm My chớp chớp mắt “Anh đùa à? Chúng ta sống chung qua ngày? Thế chẳng phải ngày nào cũng chơi đủ trò sao? Còn nữa, cái gì mà chẳng ai ngó ngàng đến?”.“Chúng ta biết nhau gần chục năm rồi phải không?”, Tống Thư Ngu thẳng thắn nói tiếp, “Hồi đó cô chỉ là một nha đầu mặc đồng phục, đầu gấu đầu mèo gặp người là ngoạc mồm chửi bậy...”.“Tôi đâu có. Tôi chỉ chửi anh đúng một lần... Thôi đi, đằng nào trước đây cũng không ưa anh cho lắm.”Tống Thư Ngu mỉm cười như đang nghĩ ngợi điều gì.“Tôi nghĩ hai chúng ta lấy nhau sẽ tốt cho cô khá nhiều đây. Có thêm một phiếu ăn dài hạn, cơm ăn áo mặc chẳng phải lo nghĩ; có thể được giao lưu với bạn bè thân thích, cũng tránh được việc coi mặt phiền phức; còn nữa, chúng ta biết nhau cũng lâu rồi, chẳng cần phải có thời gian thích ứng sau hôn nhân như người khác, một bước đến đích. Hai bên biết nhau từng đường tơ kẽ tóc, thậm chí còn có chung một cơ số bạn bè. Tóm lại, tiết kiệm tiền bạc, sức lực, thời gian, quá thuận lợi còn gì nữa.”Tiết kiệm tiền bạc, sức lực, thời gian, quá thuận lợi còn gì nữa. Bà đạp rách phổi bây giờ!Tâm My tức quá, vụt một cái nhảy bổ lên ghế, đổi diện với bộ mặt vô liêm sỉ của lão Tống, với bộ dạng nếu không nói cho rõ ràng bà đây nhất quyết không để yên “Anh nghĩ mình là Bồ Tát có thể cứu vớt tôi khỏi kiếp nạn chúng sinh hả, cho dù anh muốn cưới tôi cũng không thèm. Trong rừng nhiều chim, anh tưởng trên đời này chỉ còn mình anh hả?”.Anh nhìn cô, cười cười “Tôi còn chưa nói hết, nếu lấy cô, tôi cũng có lợi mà. Cuộc đời ngắn ngủi, ngày ngày có cô trêu chọc cũng thấy dễ sống hơn nhiều. Vả lại mùa đông cũng sắp đến, tôi cũng phải sớm tìm một người vợ cho chăn ấm đệm êm. Còn nữa, nghe nói với thể trạng của cô...”, anh đánh mắt nhìn cô một lượt, vẻ nghiêm khắc nói, “Rất tốt cho việc sinh nở”.Tống cá trê, ngươi là tên đại biến thái!Chỉ biến thái mới có thể đem chuyện hôn nhân thiêng liêng ra như vụ làm ăn một cách dễ dàng như thế, chỉ biến thái mới có thể làm việc vô sỉ mà mặt không hề biên sắc vậy, chỉ biến thái mới có thể coi vợ mình như dụng cụ giải trí, công cụ sinh nở và làm ấm chăn giữa mùa đông giá rét. Nhưng điều biến thái nhất lại chính là trùm sỏ của việc tiết kiệm thời gian, không muốn dành quá nhiều thời gian vào việc này cũng như trùm sỏ của Đại học Đông Nam - Hà Tâm My lại nghiêm túc cân nhắc việc làm vợ tên biến thái này!Phiếu ăn dài hạn? Ừ, lão Tống cũng có vẻ nhiều tơ kẽ tóc? Suýt chút nữa hắn đã kéo tụt váy cô xuống, còn không biết đến đường tơ kẽ tóc?Biết nhau đủ lâu... Khi ấy cô còn chưa qua tuổi dậy thì, ăn mặc lố lăng vênh vênh váo váo đi lại trên đường bị anh tóm được mấy hắn ta độc mồm độc miệng, ừ, Hà Tâm My, mồm miệng mày cũng đâu tử tế hề hợp nhau. Linh ta linh tinh, mày thừa biết anh ta là người hợp nhất ý già. Lão Tống ngoài việc tuổi có hơi nhiều một chút, những cái khác đều có đủ... Sau này có con lại gọi bố thành ông thì làm thế nào? Mẹ nhất định sẽ không thích cô tìm một anh chồng già như mày không thấy, tương lai sau này sẽ chẳng cần phải sắp xếp đi coi mặt như bán hàng xe đẩy hay sao, điểm này cũng hấp dẫn đấy chứ?Nhưng, tình yêu mày khát khao nhất thì sao?...“Cắn xé”, tay Hà Tâm My cũng dần buông góc chăn đã bị cô cắn cho lem nhem, nhìn đồng hồ, đã bốn tiếng tru như sói hú vang lên trong không gian của khu dân cư thuộc Sở Công an Tống cá trê, tôi đảm bảo sau này sẽ không có lỗi với anh, đây nhất định là anh cố ý!Hà Tâm My vội vã tìm người trút bầu tâm còn đi học cô vẫn thường tư vấn tình yêu cho mọi người. Trong thời gian dài tích lũy được kinh nghiệm từ những vấn đề tình yêu của chị em, nhưng khi thực tế rơi vào mình thì một nửa giải pháp cũng chẳng nhập MSN tìm thì thấy Tiểu Nhã xuât hiện, sau khi nghe cô bù lu bù loa một tràng dài, Tiểu Nhã mới nói “Cậu với lão Tống đùa nhiều quá hóa điên hả? Đến việc kết hôn giả cũng làm được? Hay Hà Tâm My cậu hôm nay ăn no rửng mỡ, đến trêu mình đấy hả?”.Thế này còn không giống thật sao? Tâm My nuốt nước mắt thoát MSN. Ninh Tiểu Nhã từ giờ hai vợ chồng cậu có cãi nhau đừng tìm tôi mà đổ đấy đăng nhập QQ chat, vừa hỏi đến Latte, mọi người nói cô ấy đã có bầu. Đúng là mùa xuân, ý xuân phơi phới tình xuân ngất gọi điện thoại cho Tiểu Uyển đã nghe thấy giọng chuột cống, thất Khinh My, nha đầu thúi, tại sao vẫn chưa chịu về?Tâm My tần ngần ngồi trước bàn, thấy nick Shin sáng, cô như bừng tỉnh, gạt nước miếng trên mép rồi gửi một biểu tượng mặt đông nói tây sau không nhịn được nữa, cô liền hỏi Shin Con trai các người có tùy tiện kết hôn với một người không?Shin nghĩ một hồi rồi trả lời Việc cả đời đâu thể tùy tiện. Có người cầu hôn cô hả? Chúc mừng hung bạo Có cái gì mà chúc mừng? Tôi đang đau đầu điên tiết Muốn kể gì không?Gấu hung bạo BLA BLA BLA... Chuyện là thế đấy, anh nói xem anh ta coi tôi là gì? Anh ta ném ra cặn bã, tôi cũng chẳng thu về thấp hèn! mặt mũi điên loạnShin Hay là anh ta thích cô? Thấy cô rất tốt, bản thân không xứng nên mới dùng cách này để bày hung bạo Ngửa mặt nhìn trời May anh còn nghĩ ra. Tôi có cái gì tốt? Bạn gái trước đây của anh ta hơn tôi cả trăm hung bạo Thật đấy. Còn làm MC của đài truyền hình, hơ, chẳng cần phải nói nhiều, tóm lại là rất đẹp rất trong sáng. Tôi thấy anh ta thích kiểu con gái ngây thơ trong sáng, chân thon tóc dài, người trước đây cũng Người trước đây?Gấu hung bạo Hừm. Anh nói xem anh ta thế này có phải để đùa giỡn tôi không?Shin ...Gấu hung bạo A a a a... Khó chịu quá, tôi muốn bóp chết hắn ta, bóp chết hắn ta...Shin Vậy cô có thích anh ta không?Tâm My câm đó vài cây số, có một người đầu óc đang quay cuồng Người trước kia nào? Người trước kia nào? Ranh con chết tiệt, sao nói chuyện chẳng rõ ràng?Gấu hung bạo Tôi nghĩ có lẽ là không thích. Không đúng, không phải là không thích, không biết thế có gọi là thích không. Nhìn thấy anh ta tôi không có cảm giác tim đập nhanh, lúc ở cạnh nhau cũng không thấy hưng phấn lắm, chỉ là cảm giác rất vui, rất thoải mái. Cho dù là đấu khẩu hay tâm sự, đều mang lại cảm giác vui vẻ của những người bạn lâu tiếng lòng như khe khẽ nhắc nhở cô Lần trước hai người hôn nhau giống như bị điện giật đấy My bóp trán tiếp tục “vắt óc suy nghĩ” Làm sao để phân biệt cảm giác điện giật khi hôn nhau là do người đó hay chỉ đơn thuần là bởi dục vọng? Hay là, thử tóm một người đàn ông khác để hôn thử?…Gấu hung bạo Shin? Shin?Shin Xin lỗi, khi nãy vừa ra ngoài một hung bạo Không sao, muộn quá rồi, không làm phiền anh đó mấy cây số Tống Thư Ngu đang đánh nốt dòng chữ Việc khi nãy cô nói, tôi nghĩ, nếu cô không thích, có thể từ chối anh do dự mất mấy giây, sau cùng ấn nút gửi đi. malhae mwohae geuraessni eojjaessnitto ipbangae deulsseokonjongil nanri beopseokaesseo anirago malhagido aeseokneoman ppaego da aneundeneo geugeo molla maja nan mariyabunwigiga joha geureohdamyeon okaygaruga doedorok teoneun geosdo okaymworago mwol hago danyeodoYou know I’m okayaljanhayo nan naughty butanieyo nallarimajeumyeon mwo eojjeol geondenallalalalalalalalalalalinallalalalalalalalalalalina mollara neo mollarada mollyeowa eodie ttojaemissneun geo eopsnabeolttecheoreom wing winggeureolsurok win winnan nari seon kalnal wiepiri buneun jogeumahan captainYou readyGet readynan yeogiseomannallari nowbunwigiga joha geureohdamyeon okaygaruga doedorok teoneun geosdo okaymworago mwol hago danyeodoYou know I’m okayaljanhayo nan naughty butanieyo nallarimajeumyeon mwo eojjeol geondenallalalalalalalalalalalinallalalalalalalalalalaliLadies and gentlemenWelcome aboardI’ll take you high, high, high, higherDon’t need to buckle upIf we got caughtThen we can just nalla rinallalalalalalalalalalalinallalalalalalalalalalalinallalalalalalalalalalalinallalalalalalalalalalali Truyện Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan là truyện ngôn tình lãng mạn, hài hước với nhân vật chính là một cô gái “sắp ế”. Cũng chỉ vì một phút nhất thời cô lỡ lời mà anh chàng người yêu của cô được đặt theo biệt danh mới ““Tống Bọ Hung”. Anh không vì điều này mà lấy làm bực tức mà ngược lại anh luôn trêu chọc cô, câu chuyện của họ diễn ra thật ngọt ngào và đầy hài cùng tác giảSách cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng [Lần coi mặt thứ N trở về báo cáo kết quả]Gấu hung bạoBuổi tối, sau khi tua đi tua lại đoạn băng tường thuật sự việc, Hà Tâm My thấy cơn giận trong lòng đã sớm biến năm ba đại học, cô đã lấy làm thích thú khi núp dưới vỏ bọc “Gấu hung bạo”, đóng vai bác sĩ phân tích tâm lý mặc áo ba lỗ trong một diễn đàn dành cho phái nữ trên trang web của tòa soạn báo Tế Thành. Chẳng nhớ từ bao giờ, cô bắt đầu để ý đến một nickname hay bình luận là “Shin mũi dài”. Tên đó hoàn toàn không giấu diếm thân phận đàn ông trên một diễn đàn phụ nữ, giúp mọi người phân tích vấn đề với những nhận xét thấu đáo và đặc sắc đến độ thấu tình đạt lý, đôi lúc kèm theo chút hóm hỉnh. Thỉnh thoảng còn có một vài người lên bình luận về một vấn đề nào đó còn nói Đợi Shin đi, đợi cậu ấy chỉ cách Tâm My ấn phím F5 để liên tục cập nhật, chỉ muốn xem phản ứng của cậu ta thế sắp tới 11 giờ đêm mà vẫn không thấy bóng dáng Shin mũi dài đâu, cô ngáp một hơi rồitắt sống hàng ngày của Hà Tâm My đều được bắt đầu trên bàn cân điện đây, cô bạn cùng phòng Ninh Tiểu Nhã vẫn thường dè bỉu “Ai sáng dậy chẳng nhẹ một cân? Ngủ một đêm dậy nước không bốc hơi chắc? Sung sướng cái nỗi gì?”“Cậu thì biết cái gì? Cái này gọi là vấn đề tâm lý!”“Lại còn vấn đề tâm lý? Gọi là tự lừa mình gạt người thì chính xác hơn.”Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhã – người vẫn thường tranh cái với cô từ cái vụn vặt tới cái to đùng – giờ đã làm vợ người ta, ở xa tít tận Thái Bình Dương bên kia. Ba Giai Tú Xuất đôi bờ cách trở, Hà Tâm My luôn ôm trong lòng nỗi buồn thảm chán răng xong đi ra, máy tính đã bật. Mấy comment mình gửi tối qua vẫn chưa bị trôi, trong lòng cô mừng thầm, ánh mắt vội lướt xuống. Quả nhiên… Trong lòng lờ mờ đoán rằng, có phải chị Gấu hung bạo dùng sự hung bạo của mình để làm chất xúc tác? Chị lớn hơn anh kia hai tuổi, càng phải khích lệ hơn nữa để giữ vững lòng tin của mình. Giả vờ giới thiệu bạn gái cho anh kia, giả vờ kích động ý chí chiến đấu muốn chinh phục của đối phương. Đương nhiên, cũng có khả năng đó đơn thuần chỉ là ý tốt. Nhưng dù thế nào, chị Gấu cũng đừng để bụng chuyện này. Giỏ nhà ai quai nhà nấy, nồi nào vung đó, nhất định sẽ có một cái quai và một cái vung thuộc về Shin mũi dàiOh yeah!Lúc ăn sáng do quá vui mừng, không cẩn thận quệt phải bơ lên bánh bao nênbị mẹ nện cho một cú vào tay.“Sao lại thế? Ăn thêm một tí cũng không được ạ? Bố, rốt cuộc con có phải là con ruột của bố mẹ không?”Ba cầm tờ báo, ậm ừ được hai tiếng chẳng buồn ngẩng My vẫn muốn cự nự, nhưng đôi mắt to tròn của mẹ đã trợn ngược lên, “Không phải con ruột hả? Mẹ còn chưa đủ tốt với con sao? Ăn cho lắm vào rồi tay xoa bụng mồm gào lên đòi giảm cân là ai? Còn nữa, ông Hà, báo để đến chỗ làm đọc, ăn sớm một chút rồi còn đi làm.”Bố Tâm My lúc này mới ngẩng đầu, “Giảm gì mà giảm, con gái tôi thế này là được rồi, châu tròn ngọc sáng, cái này gọi là phốp pháp.”Hà Tâm My đứng lên chuẩn bị rửa tay rồi đi, nghe thấy câu nói đó không nhịn nổi, liền quay đầu hôn “chụt” lên má bố một cái “Yêu bố nhất trên đời!”Ba cô mặt thoáng đỏ, nhìn ánh mắt không tán thành của vợ, nói “Mới sáng sớm đã mắng mỏ con rồi, tụt cả hứng đi làm thì làm thế nào?”“Nếu nó làm tôi tụt ít thì tôi có ngày ngày mắng nó thế này không? Tôi không mệt chắc?”Hà Tâm My đang rửa tay trong phòng bếp, nghe thấy câu chuyện của bố mẹ chỉ tủm tỉm cười. Trong nhà họ, mẹ quyền thế quen rồi, hai năm nay hình như là thời kỳ tiền mãn kinh, mẹ với bố càng lúc càng hợp nhau.“Nhà cô giống như một quả trứng, mẹ cô là vỏ ngoài cứng cáp, ba cô là lòng trắng, còn cô chính là lòng đỏ ở giữa được bảo vệ rất cẩn thận.”Là ai nói vậy?Nhớ ra rồi, là lão hình tượng đấy nghĩ tới lời của lão Tống, mẹ cô ở ngoài đã hỏi “Tối qua đi gặp ai thế? Cũng không thấy lái xe về.”“Ông Tống!”“Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là thầy Tống. Người ta là đồng nghiệp của bố con, nhưng rất biết tôn trọng người lớn, kêu mẹ một tiếng cô, tính ra cũng là bậc trưởng bối của con, Tâm My…”“Biết rồi, đấy là con tiện mồm gọi thế thôi.”“Thế con suốt này gọi ông Tống ông Tống hả? Chẳng ra sao cả, ai không biết lại nghi ngờ về gia giáo nhà mình. Còn nữa, đừng có hơi tí là mang phiền đến cho người khác…”Hà Tâm My lườm nguýt, “Mẹ, mẹ còn chưa đi làm ạ? Con sắp đi rồi, xe ga con để ở tòa soạn chưa lái về, giờ phải đi xe buýt nè.”“Đời chút”, mẹ đuổi theo ra đến cửa, lúc này cô đang thay giày “Chủ nhật đừng hẹn ai, về nhà ăn cơm. Dì Mã đưa con gái đến Tế Thành.”Hà Tâm My dừng bước, lấy làm lạ hỏi “Dì Mã nào? À, con biết rồi, bạn học cũ của mẹ. Mẹ, cái này con cũng không chắc lắm, nhỡ tòa soạn đột xuất có việc gấp thì sao?”“Mẹ nhắc lại một lần nữa, nếu có việc thật bỏ được thì bỏ. Dì Mã con một hai năm mới đến một lần, con gái dì ấy thi công chức, lần đầu thi viết, lần này là vấn đáp. Chắc phải ở nhà mình một thời gian, tuổi tác hai đứa cũng ngang nhau, nhân dịp này thử kết bạn với nhau xem sao.”Hà Tâm My gật đầu, lúc đi ra cửa còn thấy mẹ đứng phía sau thở dài, làu bàu với bố “Con gái nhà người ta sao lại sáng lạn như thế, con nhà mình…”Cô khẽ khép cửa, đứng đợi ở cửa thang máy, trước cánh cửa bóng loáng soi rõ được mặt, rồi chun mũi nói “Sáng lạn!”Thời báo Tế Thành là tòa soạn báo lớn nhất nhì trong thành phố. Hồi đó mẹ Hà Tâm My phải đổ bao nhiêu công sức mới nhét được cô vào nhóm tin tức tài chính, tới giờ nhắc lại chuyện cũ bà vẫn ức mà giậm chân đấm ngực thùm thụp. Chẳng phải vì thứ gì khác, ai bảo bà khôn khéo mạnh vì gạo bạo vì tiền lại sinh ra đứa con gái hệt như ông bố mọt sách?Lúc ấy Hà Tâm My lén xin vào nhóm tin tức xã hội, mẹ cô biết được, thiếu chút nữa đã từ mặt cô, Hà Tâm My hùng hồn nói “Không thích là không thích, không hợp là không hợp. Con biết phóng viên và biên tập mảng tài chính đều rất giàu, thấy họ mua xe mới con cũng ghen nổ mắt lên chứ. Nhưng rõ ràng nhà đất không khởi sắc cổ phiếu thì rớt giá, thế mà lại phải nói nhà đất cũng sắp bán hết, cổ phiếu đang phi nước đại, đó chẳng phải lừa người sao? Không phải từ nhỏ mẹ luôn dạy con không được nói dối sao?”Mẹ cô lấy khẩu chiến làm đòn tâm lý, bĩu môi dè bỉu. Trong nhà náo loạn mất một tuần, kế hoạch dọn ra ở riêng của Hà Tâm My cũng vì thế mà bị hoãn trên chiếc xe buýt vắng tanh, nghĩ lại lời mẹ nói, thấy có phần khó chịu. Không biết phải làm gì, cô vốn chẳng có chí lớn, chỉ biết vui vẻ tận hưởng cuộc sống. Cả đời cô không thể theo đuổi được ước mơ của mẹ, cái gì mà vượt trội xuất sắc hơn người chứ. Đối với cô, chuyện đội quản lý thị trường bắt hàng quán, những vụ đâm xe liên hoàn còn thú vị hơn nhiều so với mấy con số chứng khoán và việc quan hệ với mấy tay tai to mặt lớn trong giới bất động sản hay ngân về tòa soạn, chẳng buồn uống nước, cô tự giác đứng ngay vị trí đầu trước ô làm họp buổi sáng luôn là lúc để ông sếp trút hết những uất ức đau khổ khi phải sống quá lâu dưới chế độ nữ quyền của bà vợ, Hà Tâm My ra vẻ chăm chú lắng nghe ông ta nổi cơn thịnh họp có tiếng xì xầm bàn tán bên tai…“Hôm nay ngày gì không biết, lại sắp nổi bão rồi…”“Suỵt, nghe nói hôm qua bị sếp lớn quạt cho một trận, nói đặc san báo xuân tháng trước làm không được tốt lắm.”“Cuộc sống của ông Đổng thật gian nan, đi làm thì bị sếp chèn ép, về nhà lại bị vợ đàn áp, đến lúc nào mới có thể vùng lên để chúng mình được thơm lây đây?”“Suỵt, ngậm miệng!”Biên tập viên Tiểu Đỗ kéo Tâm My sang một bên “Hôm nay phải cực kỳ chú ý, đừng có để đụng xe nữa đấy.”“Không sao đâu, cả ngày hôm nay em ở ngoài. Xe buýt mới đổi tuyến nên hôm qua đã sắp xếp đâu vào đấy rồi.”“Bài phỏng vấn tôi đã giúp cô, cái tính vô lo vô nghĩ của cô không thể nào sửa được.”“Cám ơn nhé, chị Đỗ.”“Tối qua coi mặt thế nào?”Hà Tâm My lúng túng, có thể đừng hỏi những thứ không nên hỏi như thế không?“Chẳng có gì, gặp phải một kẻ dở hơi.”“Hả? Kể nghe xem nào?”“Đợi chiều có thời gian từ từ em kể cho.”Lúc này, tiếng điện thoại và tiếng người rì rầm bàn tán trong phòng làm việcđã vang lên không ngừng, cô rất thích không khí sôi sục này, nó khiến cả cơ thể cô như được truyền một nguồn cảm hứng bất lên, Hà Tâm My! Ít ra mày cũng đang được làm việc mày thích!Mảng tài chính là vị trí tốt trong tòa soạn nên có vô số người thèm muốn? Theo cách nghĩ của phu nhân họ Hà và đa số mọi người thì lăn lộn dăm ba năm ngoài xã hội, sau khi trở thành một phóng viên nổi tiếng sẽ muốn nhà có nhà muốn xe có xe, hơn nữa được tiếp xúc với toàn những anh tài, tiền đồ theo đó cũng vô cùng tươi cái cô chỉ được chăng hay nhớ lần đầu tiên đi phỏng vấn, cô ngốc nghếch đến mức cứ thế đi thôi. Đến nơi thì thầy giáo phụ trách đưa cô đi bèn hỏi “Không mang giấy bút sao?… Máy ghi âm cũng không có?”, sau cùng đành miễn cưỡng lắc đầu nói “Vậy coi như đi chơi, về bổ sung cho tôi một bài viết.”Còn có một lần, Hà Tâm My phải viết về một điều lệ mới được ban hành và đến tham dự lễ khánh thành ngân hàng. Lúc đó cô đứng trước cổng chính ngân hàng và chặn được thống đốc ngân hàng. Nhưng do chưa có kinh nghiệm nên đã nhận nhầm người, tưởng ông trưởng phòng béo núc là thống đốc mà gạt phăng ông thống đốc thật người gầy nhom sang một chỉ như thế thôi thì chẳng nói chuyện làm gì, nhưng điều khiến cô đau đầu nhất chính là bộ phận quảng cáo. Hàng tháng bộ phận phải có một bảng báo cáo, phía trên là thành tích cá nhân, cái đó gắn liền với lương thưởng. Năm đầu thực tập cô trốn một vòng, năm thứ hai miễn cưỡng tìm đến cô bạn Khinh My, sau đó quay lòng vòng thế nào lại bị lão Tống biết được, đến đây mới hoàn thành chỉ tiêu hòng thoát nạn. Năm nay, ngước lên nhìn trời… Tuy vào được tổ tin tức xã hội, nhiệm vụ ít đi rất nhiều, nhưng cô vẫn thấy gánh nặng đầy mình, chẳng dám lơ là dù chỉ một ra từ công ty xe buýt, trên tay ôm một đống tài liệu và báo cáo, nhảy lên chiếc xe ga rồi phóng về tòa soạn. Tài liệu chỉnh sửa một chút là phải gửi ngay, chậm một chút thôi sẽ bị trực ban biên tập mắng xối xả một trận cho mà xem. Lúc bản thảo soạn xong cũng đã quá trưa, đang chuẩn bị xuống nhà tìm chỗ ăn tạm thì trông thấy trực ban biên tập vừa nghe điện thoại vừa đưa mắt nhìn về phòng làm như đang tìm kiếm gì đó, sau cùng ánh mắt lia thẳng về phía Cơm trưa hết hy vọng rồi.“Tiểu Hà, năm em tiểu học bị ngộ độc thức ăn tập thể, trong vòng mười phút cô phải tới bệnh viện thành phố. Nhớ phải nhanh mà chuẩn, nhất định phải hoàn thành mọi thứ trong chiều nay.”“Vậy buổi chiều, tôi…”“Cứ để đấy, tôi giao cho người khác làm.”Ai bảo cô lỡ mất bữa trưa? Lúc này phòng làm việc chẳng còn mống nào, “thanh niên trai tráng” biến đâu mất hết nên chỉ mình cô bị Tâm My ừ một tiếng, xách chiếc túi lớn trên bàn, lần nữa lao ra khỏi phòng làm việc như lốc tới phòng cấp cứu bệnh viện thành phố, chẳng cần tìm cũng thấy hệ thống thu âm của đài truyền hình thành phố dây nhợ chằng chịt như cột điện. Chúi đầu vào đám đông ấy là may mắn lắm rồi. Đây cũng chính là lúc cô phát huy ưu thế thể hình của mình, chân trụ vững bả vai rộng, chen chúc xô đẩy, cả đám phóng viên nhiều như nước biển liền bị cô chẻ làm đôi.“Nghe nói việc ngộ độc thực phẩm lần này là do bữa sáng chất lượng cao của căng tin trường không phù hợp với tiêu chuẩn vệ sinh, xin hỏi…”“Xin hỏi cho con số chính xác…”“Hiệu trưởng Lý, thái độ của Sở giáo dục thành phố như thế nào về việc ngộ độc thực phẩm lần này…”Hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu cùng cán bộ ngành giáo dục không trả lời nhiều. Hà Tâm My tay cầm máy ghi âm, mắt đảo tứ phía. Phòng cấp cứu ầm nhao nhao như ong vỡ tổ, trên hành lang đầy những em nhỏ mặc đồng phục đang được truyền nước, cùng các bậc phụ huynh nghe thấy tin cũng đang ùa nhìn xung quanh dò tìm mục tiêu khả thi để công phá. Quả nhiên phát hiện thấy một trong đám người chen ra, cô quay người đi thẳng về phía cuối hàng lang. Một em gái nhỏ vẫn đang được truyền nước, gương mặt trắng bệch, người đứng bên cạnh hình như là mẹ em. Người phụ nữ trung niên cùng với đó phải thuộc tầng lớp dưới của xã hội thì mới dễ nói chuyện, đây chính là kinh nghiệm sau gần ba năm lăn lộn cô mới có được.“Chào cô, đây là… vẫn chưa sắp xếp được phòng bệnh sao?”Người phụ nữ cảnh giác nhìn Hà Tâm My một lượt, sau khi thấy ánh mắt đầy quan tâm của cô mới thả lỏng dần, “Phòng bệnh khoa Nội tầng sáu đã chật kín người, chúng tôi chưa tới lượt.”“Chật kín rồi?” Điều đó có nghĩa con số thực tế nhiều hơn con số hai mươi người mà phía chính quyền công bố. Óc liên tưởng của Hà Tâm My chợt bay đi thật xa, “Chị muốn hỏi nhỏ em một chút, trong lớp em các bạn phải nhập viện có nhiều không?”“Nhiều lắm, người tôi quen cũng đã có mấy cháu, khi nãy còn có em ôm bụng ngất xỉu trong nhà vệ sinh”, người phụ nữ trả lời giúp con gái.“Vậy…”“Cho hỏi cô làm gì vậy? Nếu không phải bệnh nhân thì xin mời đi cho, nếu không sẽ ảnh hưởng tới quá trình điều trị.”Hà Tâm My mới nghe thấy câu đầu tiên đã thấy không hay, quay đầu lại nhìn thấy một người toàn thân khoác chiếc áo blouse trắng, cô giơ thẻ nhà báo ra trước được nửa chừng chưa kịp thu tay sĩ trường Umeda? Irie Naoki? [Nhân vật bác sĩ tài hoa trong truyện tranh Nhật Bản]Hà Tâm My, đại đa số người cưỡi bạch mã đại là Đường Tăng, nếu có cánh thì chắc chắn là người bay! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bác sĩ còn có tên biến thái Kurodo Akabane, ánh mắt Hà Tâm My chợt ánh chính là cốt cách của Umeda rồi. Hà Tâm My ngốc nghếch lùi vào góc tường vả uất cái miệng thúi của mày lại đi, trông thấy cả răng sâu ở tít trong kia kìa!Hà Tâm My ngậm miệng, giả bộ điềm tĩnh.“Tôi là Hà Tâm My phóng viên tờ Thời báo Tế Thành”, Cô đưa mắt nhìn tấm biển trước ngực anh ta Bỏ mẹ! Có cơ bắp, “Bác sĩ Tôn, tôi chỉ thực thi trách nhiệm của mình mà thôi.”“Vậy xin mời ra cửa rẽ trái, hiệu trưởng trường Ngũ Tiểu đang ở ngoài hành lang nhận phỏng vấn”, bác sĩ Tôn Gia Hạo hất đầu ra phía sau, giọng nói vô cùng hách dịch, “Đừng đứng ở cửa phòng cấp cứu ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi.”Tôi xin mà, đừng có hất tóc như quảng cáo dầu gội đầu thế được không?“Bác sĩ Tôn, tôi chỉ xin anh ba phút thôi…”Có vẻ như đối phương không nghe thấy cô nói, đi thẳng về phía Tâm My giậm chân, đứng đằng sau nhất quyết, “Tôi chỉ muốn biết có phải đã chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm hay không, có bị truyền nhiễm và có phải dịch bệnh không, còn nữa Cục vệ sinh dịch tễ thành phố trước mắt…”Đối phương dừng bước ngay cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt điềm tĩnh hòa lẫn trong bầu không khí hỗn loạn trở nên vô cùng nổi bật, “Tôi chỉ là một vị bác sĩ nhỏ của khoa cấp cứu mà thôi, những câu hỏi của cô, tôi chỉ có thể trả lời chuẩn đoán chính xác là ngộ độc thực phẩm, còn việc truyền nhiễm và cái khác, cô phải hỏi người đại diện của Trung tâm khống chế dịch bệnh, còn động thái của thành phố cô hỏi tôi cũng chỉ lãng phí thời gian. Xin nhắc lại lần nữa, đừng làm phiền tới công việc của chúng tôi.”“Cảm ơn.”Hà Tâm My chỉ còn biết lắp bắp được một câu trước bộ dạng rất “cool” của anh sĩ Umeda à, tôi tới phòng nội khoa tầng sáu xem một chút không vấn đề gì chứ? Còn nữa nhìn ngón tay, cái này, làm sao mới có dũng cảm mở miệng hỏi số điện thoại anh bây giờ?[Có lẽ, hình như, đại khái là… Phải lòng một người rồi, nhưng mà không hẳn, chưa chắc anh ấy còn nhận ra mình.]Thưa các chị em, cần gấp tuyệt chiêu công phu cưa trai, các chị em xin nhiệt tình trả lời giùm. By Gấu hung bạo. [Đối tượng tìm hiểu kể từ lần đầu gặp mặt cho tới giờ, đã hơn một tháng không có liên lạc, là ý gì đây?]… Ý là “Xin chào, tạm biệt!”10L Gấu hung bạo… Chẳng có ý gì15L Bé Shin mũi dài[Cứu với! Đối tượng tìm hiểu nhất quyết cam pu “chia”, liệu cần một người đàn ông như thế không?]… LZ Có thể nói kỹ hơn được không? Ví dụ những biểu hiện khác, điều kiện thế nào? Chỉ nói đúng một câu làm sao phân tích được?3L Bé Shin mũi dài…Được lắm, chẳng ai nợ ai. Lúc muốn trốn lại càng nhanh!9L Gấu hung bạoHà Tâm My nhìn chỗ trống đối diện bàn đầy oán trách, bên tai nghe tiếng bà chị liến thoắng giải thích, “Làm nghề bọn chị bận lắm, chị làm hành chính còn đỡ chút, bọn họ làm thủ tục, lúc bận có khi nửa tháng một tháng trời ăn ngủ tại công ty. Em yên tâm, lương dân “IT”, tiền thưởng cao, lại còn rất có trách nhiệm. Chẳng phải đàn ông có tinh thần trách nhiệm là quan trọng nhất sao?”, vừa nói vừa nhìn đồng hồ, “Cũng chỉ muộn có hai mươi phút thôi mà.”Nói chính xác ra là muộn hai mươi tám phút rồi được chưa? Hà Tâm My bụng sôi ùng ục, mắt nhìn quanh một vòng, mùi cá kho thơm phức xộc lên mũi. Cô quyết định đợi đúng ba mươi phút, nếu đối tượng không chịu xuất hiện, phút thứ ba mốt cô sẽ lượn ngay. Chạy cả ngày ngoài đường, giờ còn chưa được miếng cơm nào đổ vào miệng, thật có lỗi với cái dạ thứ hai chín.“Chị ơi, em bảo, đồng nghiệp của chị…”“Tốt lắm. Chị đã nói rồi, bố anh ta là hiệu trưởng trường trung học, mẹ cũng là giáo viên, giống như nhà em ấy, đều thuộc con nhà gia giáo. Con người cũng giản dị, trông thấy con gái vẫn còn đỏ mặt. Bụng dạ cũng tốt, lần trước chị bị đau dạ dày, mặt mũi trắng bệnh, cậu ấy thấy vậy liều chạy ngay xuống nhà mua thuốc. Nói thật nhé, nếu không phải chị lớn hơn hai tuổi thì trái tim chị cũng rung rinh rồi”, bà chị cười hì hì, “Chị vừa nói giới thiệu bạn gái cho, cậu ta xấu hổ trốn chị hai ngày, em cũng đừng ngại, chỉ coi như quen thêm bạn mới thôi sau đến đâu thì đến”.Thế cũng được, dù sao cũng còn hơn vụ coi mặt của mẹ. Với kiểu như mẹ, chả khác nào đi chụp X Tâm My đếm đầu ngón tay béo múp của mình. Kể từ khi đi làm chính thức sau khi tốt nghiệp, số lần đi coi mặt còn quá cả hai bàn tay, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại. Người thì không thích thân hình béo tròn của cô; có lúc cô lại không thích đối phương cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực vĩ đại của mình; lại có người coi cô như quân dự bị, lúc đó chẳng thấy tăm hơi, hai tháng sau mới thấy liên lạc lại, kết quả bị cô tát bốp cho một phát; nhưng tuyệt đỉnh nhất có lẽ vẫn là vụ có người ăn xong đòi cam pu “chia”, tiền ăn là một trăm hai mươi lăm đồng, đến 5 hào cũng phải tính cho rạch cái cách mà sử dụng máy X quang của mẫu thân đại nhân nhận xét tuyển chồng cho con gái thì giữa cái xã hội hiện thực “trai tài gái sắc” trần trụi này chẳng có đến một nửa tia hy vọng thành cân thôi. Hà Tâm My lại bắt đầu làu bàu, nếu vẫn không có anh nào yêu, không giảm cân ta không phải họ Hà!Phút thứ ba thần trách nhiệm. Ục ục, cái bụng đang khiếu nại người chủ nhân vô lương tâm, không có tinh thần trách nhiệm.“Chị ơi…” Hà Tâm My uể oải gọi.“Đến rồi đến rồi, Tiểu Trần… ở đây!”“Xin lỗi, sắp đi thì bị Hứa Công kéo lại.”Hà Tâm My nhìn lại… Bốn mắt, mặt trắng, trông bộ dạng chẳng ra làm sao, nhưng khi ánh mắt đảo qua thấy mặt hơi ửng đỏ. Quác quác, cộng năm điểm!“Chọn món trước đi, chúng tôi đói lắm rồi.” bà chị nói vẻ hờn dỗi “Muộn thêm chút nữa là đợi cậu tới trả tiền đấy!”“Được rồi được rồi.” “Bốn mắt” ngượng ngùng khom lưng cười cười, “Đừng ăn cay quá, dạ dày chị không tốt.”Biết quan tâm đến người khác. Lại thêm năm điểm!“Xin giới thiệu, đồng nghiệp của chị Trần Vi Khải, sư muội của tôi Hà Tâm My, phóng viên tờ Thời báo Tế Thành’.”“Chào anh.”“Chào cô.” Ánh mắt lướt qua bộ ngực vĩ đại của cô rồi dừng lại chưa quá một giây. Ha ha ha, không dê già là một đức tính rất đáng ca ngợi, cộng mười điểm!“Trần Vi Khải, danh thiếp của cậu đâu? Đưa một tấm đây, còn phải để tôi nhắc? Hà Tâm My, em cũng vậy, bình thường hùng hùng hổ hổ, hôm nay sau trông như cải héo thế này?”Phải bổ sung năng lượng thì mới có sức nói chuyện chứ, Hà Tâm My đờ đẫn hướng mắt nhìn theo đĩa cá kho kếch xù người phục vụ đang bê đến bàn bên cạnh, sau đó bất lực ngồi xuống, rồi lại cuống cuồng đứng dậy, đón tấm danh thiếp của Trần Vi Khải.“Xin được giúp đỡ nhiều nhiều.”“Ồi dào, không cần khách sáo vậy đâu”, cô lật ngược túi của mình, chán nản nói, “Hình như của tôi hết mất rồi.”Mặt mũi bà chị vụt rắn đanh vẻ căm giận đầy thất vọng, nghiến răng nghiến lợi, bất ngờ bị Trần Vi Khải ngồi đối diện trông thấy, anh mỉm cười nói “Không sao, có việc gì cần giúp cứ bảo Minh Nghị chuyển lời cho tôi là được.”Minh Nghị… Lông mày Hà Tâm My hơi giật, rồi cười hà hà.“Tôi ngại làm bóng đèn lắm, lần này là tôi làm chủ, về sau tiến hành thế nào đều ở cả hai người đấy nhé”, bà chị giương đôi lông mày, “Tu thành chánh quả rồi đừng quên lì xì bà mai là được.”Có cần nói thẳng vậy không, chị này, nói chuyện cũng phải để có đường lùi chứ? Hà Tâm My mặt mũi sầm lại nhìn Trần Vi Khải, vẻ ngượng ngùng.“Cái này, tôi muốn nói là…”, lời Trần Vi Khải bị món ăn bưng tới cắt Tâm My tức tốc rút đũa, thấy chị ra ý bèn giảm tốc độ, khẽ hỏi “Khi nãy cậu định nói cái gì?”“Tôi muốn nói, thực ra… tôi nghĩ… ý tôi là, quen thêm người bạn mới là điều rất tốt. Ha ha, rất tốt.”Hà Tâm My chẳng hiểu mô tê gì, không biết có phải dân IT có cách suy nghĩ khác người thường hay không, cô “Ừ” một tiếng, nhìn gương mặt chị gượng cười, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy vài cọng rau ăn vẻ thất thần, nghĩ nát óc xem có chuyện gì để phá tan bầu không khí này, vừa định mở miệng, đã thấy dân IT kia nói “Thực ra, điều tôi thực sự muốn nói là…”Hà Tâm My ngẩng đầu, đối phương hít một hơi sâu, mặt mũi kiên quyết, nói vẻ hùng hồn như đang đứng trên pháp trường “Lần trước tôi không nói đùa, đừng nghĩ tôi là đứa trẻ, người tôi thích là chị, Lưu Minh Nghị.”“Tôi hơn cậu những hai tuổi.” bà chị Lưu Minh Nghị nghiêm Tâm My ánh mắt hoang mang nhìn cục diện, tình thế đã thay đổi 180 độ. Buổi đi coi mặt đã trở thành tỏ tình, chỉ trong nháy mắt, cô từ vai nữ chính rớt xuống vai phụ đỡ đạn?“Hơn hai tuổi thì làm sao? Đừng nghĩ tôi là con nít, tôi là đàn ông hay không chị quá biết.”Là đàn ông hay không chị quá biết. Câu nói này thật nhiều nghĩa! Khủng khiếp quá! Lẽ nào còn có nội tình? Hà Tâm My cố giấu vẻ khó xử, tập trung cả thể xác lẫn tinh thần.“Cậu nói linh tinh gì thế hả?” bà chị Minh Nghị quẫn bách nhìn Hà Tâm My, cắt đứt suy nghĩ tươi đẹp của cô.“Tôi nói thật đấy. Từ khi đặt chân vào công ty tôi đã yêu chị, tìm mọi cách để tiếp cận chị. Tôi không tin chị không hiểu, còn nếu chị giả bộ không hiểu thì thôi, kể cả lần uống say kia, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Còn chị có thích tôi hay không, chỉ cần cho tôi một cơ hội có được không? Lấy người khác làm lá chắn, đối với tôi và cả người kia đều không công bằng.”Chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, vai phụ đỡ đạn. Thấy gương mặt đỏ ửng của chị, Hà Tâm My còn chưa kịp thương tiếc cho bản thân, đã thốt ra mấy lời “Chị ơi, hai người từ từ nói chuyện, em…”“Tôi xin đi trước. Lưu Minh Nghị, tôi đã nghĩ hai ngày nay, quyết định vẫn không thể đón nhận được “ý tốt” của chị. Tôi cũng để chị thời gian suy nghĩ, chị nghĩ kỹ xem có muốn đón nhận tôi hay không”, dân IT quên luôn sự tồn tại của đối tượng tìm hiểu Hà Tâm My luyến tiếc đưa mắt nhìn anh chàng IT 80 điểm dứt áo ra đi, ngoái đầu nhìn ánh mắt bối rối không chốn dung thân của bà chị.“Hai người, hai người đã… rồi?”, cô hỏi.“Xin lỗi, Hà Tâm My, tôi…” bà chị cố tránh ánh nhìn đăm đăm của cô, cương quyết giải thích “Để sau chị sẽ kể cho em nghe, chị phải đi nói rõ với cậu ta trước đã. Cùng làm một công ty, nếu không nói rõ ràng… Chị nhất định sẽ giải thích cho em, tin chị đi. Em cứ ăn đi nhé, chị đi trước”.Hà Tâm My ngẩn người nhìn đối phương phiền muộn tìm túi của mình, bỗng nhớ ra món ăn trên bàn, lớn tiếng hét “Chị ơi, còn tiền cơm?”.“Em thanh toán trước giúp chị, về chị trả.”“Vâng…”Hà Tâm My đưa mắt tiễn người thứ hai ra đi…Cuộc đời khốn nạn, tình cảnh khốn nạn, lần coi mặt thứ n khốn nạn!Đau thương quá đi…Sáu món ăn không hết, lấy túi đựng thì thật khó nghĩ rằng lãng phí thật đáng xấu hổ, Hà Tâm My liền rút điện thoại, dò danh bạ, nghĩ xem có thể tìm ai tới giúp mình một mẹ? Không được, chưa nói với họ việc đi coi mặt, đột nhiên lại bảo mời khách dùng bữa, nhất định họ sẽ hỏi cho ra ngọn ra Uyển? Lúc này chắc cậu ấy đang quay như chong chóng ở khu Củng Hương rồi. Mà cho dù có rỗi, thì tên bám đuôi 24/7 kia cũng sẽ tới… Trước mặt tên chuột chết đó để lộ cảnh đời thê lương, nhất định hắn sẽ cười sằng sặc cho xem. Xấu mặt!Khinh My? Nha đầu đó đi Quý Tây còn chưa nghiệp? Túa mồ hôi… Hôm nay bà chị gọi điện thoại tới hẹn giờ, hai chữ “coi mặt” đã bị nhóm trưởng nghe thấy, ai nấy đều vô ùng hí hửng ngóng chờ kết quả, cô không ngốc tới mức tự đưa mình ra trước nòng lúc quan trọng không tìm đâu ra người an ủi, ứa lệ…Tống Thư Ngu? Lão Tống!Hà Tâm My gõ tay lên mặt bàn, cân nhắc hồi lâu, liền bấm số gọi một cú điện thoại.“Thầy Tống…?”“Ơ? Có việc gì?”Nghe đâu nụ cười cũng có thể truyền qua sóng điện thoại tới đối phương, nên phải cười, cười tươi như một đóa hoa mới được.“Không ạ, chỉ là đột nhiên em nhớ ra, chỉ tiêu quảng cáo năm ngoái hoàn thành được cũng nhờ thầy giúp đỡ. Còn nữa, khóa luận tốt nghiệp cũng nhờ thầy gọt giũa. Em bận tối mắt tối mũi, mãi chẳng nhớ phải mời thầy một bữa để cảm ơn. Thế nên, em đang ở khu Tứ Xuyên cũ, thầy có thời gian không ạ?”“Khóa luận? Chuyện của ba bốn năm trước giờ mới nghĩ ra phải cảm ơn tôi sao? Còn nữa, tại sao lúc nào cũng dùng từ “thầy” làm tôi sởn hết cả da gà?”“Ha ha, anh nhạy cảm quá. Ha ha ha ha…” Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôn trọng ông một lần ông cũng có ý kiến?“Rổt cuộc có đến hay không?”“Đợi chút.” Đối phương nói gì đó với người bên cạnh, rồi tiếp, “Tứ Xuyên cũ? Lát nữa tôi tới.”Mười phút sau, Tống Thư Ngu phong độ đầy mình đứng ngơ ngác trước cửa Tứ Xuyên cũ được trang bị sơ sài, Hà Tâm My không nhịn được kêu gào thảm thiết. Lão xem lão cố ý mặc áo len màu hồng, trang điểm như yêu quái làm trò hề để thu hút ánh mắt hàng vạn người có phải không? Lão nói xem cả đường đi lão cười cười cợt cợt thế là ý gì? Lão nói xem lão thu hút ánh nhìn của mọi người thì thôi, đừng khiến tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt lên cả tôi chứ?“Này, cô chẳng tốt bụng tẹo nào, nói mời tôi ăn lại tự mình chọn món trước thế.”“Những món này ăn nhàm lắm rồi, với lại khẩu vị mọi người như nhau, ai chọn mà chẳng được.” Cô giả bộ bứt mớ tóc tém trên đầu để không lộ ý đồ ám muội của mình.“Đừng giấu nữa, lúc nào cũng cay, thật cay mới thích, mọc thêm mấy cái mụn cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Đã gọi bia chưa?’Xí xí xí, cái tên lười chảy thấy chảy mủ, vừa ngồi xuống ghế đã bò ra như bại liệt.“Gọi đi, nhanh, vẫn loại đấy hả?”“Thôi vậy, chả uống nữa, chút nữa còn phải lái xe, đũa với bát sấy qua chưa?”Bộ dạng của lão Tống lúc này chẳng ra làm sao, cô coi chẳng khác gì của nợ.“Sấy rồi.” Hà Tâm My cười nịnh bợ. Ta khinh một trăm lần! Vì tìm một người cùng ăn, vì khỏi lãng phí thức ăn, nói đúng ra, vì tìm một người trả tiền, của nợ thì của nợ!“Vừa tan làm à?” Ông kễnh hỏi.“Tan từ lâu rồi.” Bốp, tự cho mình một phát tát, “Chẳng phải đợi anh nãy giờ sao?”Ông kễnh dừng đũa, liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ vẩn Tâm My bị anh ta nhìn mà dựng cả tóc gáy, không ngừng xới lộn thức ăn trong bát, đùng đùng hỏi “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ hả?”“Hôm nay bị kích động gì thế?”Cô đang luẩn quẩn suy nghĩ xem giả bộ kiểu A hay kiểu C rồi búa xua giả bộ theo kiểu B nói “Hiếm khi tôi tốn tiền mời cơm, anh chỉ cần lo ăn no thôi có được không?”“Vắt cổ chày ra nước hôm nay lại đòi khao, không phải bị kích động tôi không tin cho lắm.”…“Coi mặt lại thất bại?”“Phụt!”Hà Tâm My đấm ngực, a, tại sao ngụm trà đó không phun lên bộ mặt cười cợt xấu xa khiến người ta muốn đấm của hắn?Đường tình lận đúng, thực tế là tới bước đường lúc Hà Tâm My nhớ lại hai mươi sáu năm tuổi xanh của mình là nhịn không nổi phải giậm chân uất hận. Chỉ trách chế độ giáo dục quá phong kiến, từ nhỏ bố mẹ vẫn luôn dạy con gái ngoan không được yêu sớm, con gái ngoan phải “Lấy học tập xuất sắc làm vinh, lấy tạm bợ qua ngày làm nhục”, để đến nỗi tất cả những tình cảm trong sáng của một thời ngô nghê đều bị bóp chết bởi mười bốn chữ to tướng ấy, cho nên đối với tất cả mỹ nam trên đời chỉ có thể nhìn chứ không được động cùng mãi cho tới khi tốt nghiệp đại học trở thành một công dân chân chính, thì không ai ngờ được rằng người còn sốt ruột hơn cô, sợ phải nuôi một bà cô già chính là bậc mẫu thân nghiêm cấm không cho yêu sớm ngày câu chuyện tình yêu, giống như xem một bộ phim lẻ vậy, cô thờ ơ đứng nhìn sự xuất hiện lộng lẫy của Trần Uyển và Tiểu Nhã, cảnh tượng thật tuyệt, nhưng ngoái lại nhìn mình, thấy hoàn toàn trái ngược. Cô không đáng yêu như Tiểu Nhã, không mỏng mày hay hạt, không xinh đẹp như Trần Uyển. Vào cấp ba cô đã phải mang thân hình béo ú toàn thịt, cô hoàn toàn tuyệt vọng với bề ngoài của mình, tất cả những cái gọi là coi mặt chẳng qua cũng chỉ là cho có…”Xin chào, tạm biệt” mà thôi. Ngày ngày đối diện với những lời ân cần chỉ bảo của mẹ già, cô chỉ có thể uất ức ngậm đắng nuốt cay. Người đàn ông tốt giống như những con rùa quý hiếm đang mất dần dưới dòng sông trong mát, cho đến hôm nay, cao một mét sáu mươi sáu, nặng sáu mươi sáu cân như cô biết đi đâu để đào một cái lỗ trồng một bông hoa đẹp?Lặng thinh.“Sao không động đũa?”“Giảm cân”, cô bực dọc đáp, nói xong liền tránh bàn tay anh, “Đừng có vò đầu tôi như xoa đầu chó thế, bảo hàng trăm lần rồi!”Từ đầu đến chân chỉ có một thứ duy nhất cô vẫn luôn tự hào, đó chính là mái tóc đẹp dày và đen bóng, cô đã tốn bao nhiêu tiền mới cắt được cái mái lệch để khiến mặt trông nhỏ bớt.“Làm sao anh biết tôi tới đây coi mặt?”“Thế mà cũng phải hỏi? Không vui liền đi tìm cái ăn. Cô thì có điều gì không vui chứ? Một là trọng lượng quá tải, hai là coi mặt bị từ chối. Nghe nói cô Hà lần trước có nói với tôi, ó cần tôi giới thiệu cho vài người không?”Đáng ghét! Tại sao mẹ lại…“Cô đừng nổi đóa lên nữa.” Tống Thư Ngu cười não nề, “Thanh niên trai tráng đúng thật tôi có quen vài người, cũng có khẩu vị kiểu xôi thịt lắm.”“Cút!” Rõ ràng là báo thù, báo mối thù mẹ cô đã khẩn thiết giúp hắn làm ông mai.“Anh đi mà lo chuyện nhà anh đi nhá! Lão Tống, đừng tưởng tôi không biết, trong giá sách nhà anh bí mật giấu bộ “Tuyệt sắc lệ nô” tôi đã trông thấy rồi, tốt của anh tóm lại là loại nào?”Tống Thư Ngu ngồi đối diện há mồm trợn mắt, Hà Tâm My trong lúc đắc ý giọng điệu khuyên nhủ hàm ý sâu xa “Anh Tống, tôi có thể hiểu được. Tuy nhiên hiện thực xã hội vẫn còn rất thành kiến với nhóm người các anh, thậm chí là kỳ thị. Nhưng tôi đảm bảo mình tuyệt đối không, tôi hiểu anh và ủng hộ anh. Tình yêu không có biên giới, không phân biệt tuổi tác không phân biệt giới tính, chỉ cần tình yêu chân thành mới là vĩnh hằng.”Sặc! Đến mình còn cảm động.“Có phải cô bị mộng du không?” Tống Thư Ngu nhìn trái ngó phải, lấy đũa gõ lên trán của Hà Tâm My, “Ăn xong đồ của cô đi, ăn no rồi biến.”“Có thật anh trả tiền? Tôi cũng có tiền mà.” Chỉ là tất cả đã đưa hết cho mẹ.“Được rồi, có bao nhiêu đâu, nói đi nói lại mấy lần. Lấy quần áo rồi đi, tôi tiễn cô về còn có việc.”Oh yeah! Ngày mai tìm chị để đòi tiền, chẳng phải cô được lời sao?Cô nghĩ rồi nói “Tôi đi trước.”Tống Thư Ngu lấy làm lạ nhìn cô, “Lại làm gì thế?”Ngốc, tôi không muốn mặc nguyên bộ áo lông như gấu này đứng cạnh anh đâu.“Không lạnh ư?”“Không lạnh.” Hà Tâm My hít một hơi cái lạnh như băng cuối tháng hai rồi ôm chiếc áo lông trên tay cao hơn một chút hòng chắn luồng gió phía cửa chính, “Anh mau đi lấy xe.”“Nhìn kìa, mồm nói không lạnh mà mũi đông cứng chảy cả nước”, lúc lên xe anh đẹp luôn có giá của nó. Đồ ngốc! Đặc biệt là ánh mắt tương tự đổ dồn về cô hay những lúc bị đối xử khác thường thì kiên định vẫn là số một.“Năm ngoái anh đã đi đâu?” Ánh mắt cô không kìm được chăm chú nhìn những ngón tay thon dài của anh đặt trên vô lăng, tay ôm chặt thêm chiếc áo trong tay, mười đầu ngón tay múp míp đan vào nhau, giấu kín.“Quý Tây, chỗ Khinh My.”“Ừ.”“Có hợp với tòa soạn không?”“Ờ, những thứ không thuận mắt coi như không nhìn thấy, tổ trưởng lên cơn điên cũng là thứ khiến tôi chạy nhanh nhất.”“Ranh con!” Anh cười khúc khích, tay xoa tóc mái cô. Truyện Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan là truyện ngôn tình lãng mạn, hài hước với nhân vật chính là một cô gái “sắp ế”. Cũng chỉ vì một phút nhất thời cô lỡ lời mà anh chàng người yêu của cô được đặt theo biệt danh mới ““Tống Bọ Hung”. Anh không vì điều này mà lấy làm bực tức mà ngược lại anh luôn trêu chọc cô, câu chuyện của họ diễn ra thật ngọt ngào và đầy hài hước. *** Thấy lão Tống bảo cô đợi anh, chẳng hiểu sao Tâm My thấy yên tâm và tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. Cô ngồi xuống vẫn kiểu rượu uống bát lớn thịt chén miếng to, đôi mắt không ngừng liếc nhìn ra ngoài cửa mong ngóng chờ đợi. Khi bóng hình quen thuộc xuất hiện trước tấm bình phong ngay phía cửa quán Củng Hương, cô cất tiếng chào với người đang ngồi trên ghế dành cho khách, hí ha hí hửng chạy ra đón Tống Thư Ngu. ... Mời các bạn đón đọc Sự Nhầm Lẫn Tai Hại của tác giả Bộ Vi Lan.

su nham lan tai hai