su tra thu cua mau don

Doc truyen su tra thu cua mau don lttp truyen chu ebook prc download full. Tác giả: Để trả thù, cô ẩn mình trong lớp vỏ bọc tiểu thư nhà họ Trần, con gái tỷ phú Trần Trọng Cường, gả cho con trai của kẻ thù. Từ đây, kế hoạch trả thù mà cô cho là tàn nhẫn nhất, chính thức Thần Hạo thấy tại bản thân ù đi, không hiểu gì cả.Giống như Thần Hạo, bà Lục nghiệt mặt ra, ko hiểu ông xã và con dâu đang nói loại gì.Chỉ là bà ý thức được, cuộc rỉ tai kia ẩn giấu một kín động trời.Bà vắng lặng nghe, cả thở mạnh mẽ cũng không dám.Chỉ sợ Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn Chương 43 Cách Trả Thù Đáng Sợ Mười sáu năm trước, khi Mạc gia xảy ra chuyện, anh không có mặt bảo vệ Tuyết Vũ, đã khiến anh day dứt, dẫn vặt lắm rồi. Giờ chính là lúc để anh bù đắp, trả ơn cho Mạc gia. Anh tôi đã chờ ngày này suốt mười sáu năm rồi. Tuyết Vũ xúc động, đôi mắt long lanh ánh nước: "Việt Duật, cảm ơn anh. Giới thiệu truyện Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn - Tác giả: Diên Vĩ Đỏ Bạn có biết ngoài cách trả thù "Nợ máu phải trả bằng máu" và "Một mạng đền một mạng" ra, thì còn có cách trả thù nào đáng sợ hơn không? Tường Lam mang trong mình mối thù lớn giết cha mẹ và em gái, không thể nào nguôi ngoai được Nó không phải là công dụng của sự hận thù, nó là món tiến thưởng ông trời ban tặng kèm cho con. Nếu như con không thích giữ lại, thì hãy phá bỏ. Còn ko nỡ, thì vướng lại nuôi. Dù nhỏ quyết định như vậy nào, họ đều đang ủng hộ con. Mẹ tin, ba mẹ con nghỉ ngơi trên trời cũng suy nghĩ như vậy. Họ sẽ không còn trách bé đâu." Thời sự - Chính trị. Thứ Tư, 19/10/2022 18:16' (GMT+7) Thông qua dự thảo báo cáo kết quả kiểm tra của Bộ Chính trị tại Cà Mau. Sáng ngày 19-10, tại Cà Mau, Đoàn kiểm tra số 548 của Bộ Chính trị do đồng chí Trương Thị Mai, Uỷ viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng Vay Tiền Online H5vaytien. Chưa hết năm phút, Tuyết Vũ đã thấy vai mình nặng xuống. Nhìn lại mới thấy, Thần Hạo đã ngủ rồi. Hơi thở nặng nề đầy mệt mỏi của anh phả vào hõm cổ của cô, nhồn nhột. Tuyết Vũ cau mày, vậy mà cũng ngủ được. Cũng phải, đã nhiều ngày hẳn ngủ nghỉ không đủ giấc, giờ hắn là rất mệt rồi. Cô chỉ phớt lờ không nhìn tới sự mệt mỏi trong đôi mắt hắn, chứ đâu phải không biết gì. Cô ghét bỏ tính nắm tóc ai kia đẩy ra, nhưng chợt dừng lại, thở hắt ra. Được rồi, coi như làm phước một lần vì đám Thạch Đường vậy. Cô nhẹ tay đỡ thân thể cường tráng của Thần Hạo xuống ghế nằm. Chiếc ghế này khá dài, Tuyết Vũ không biết rõ nó dài bao nhiêu, chỉ biết vừa vặn với cơ thể dài ngoằng của Thần Hạo. Oán hờn nhìn cái bản mặt của ai kia một cái, Tuyết Vũ đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài. Chỉ là, cô chưa kịp đứng lên, cơ thể đã bị một cánh tay kéo lại, "A.." Tuyết Vũ theo phản xạ la lên. Mọi thứ đảo lộn, chờ tới khi cô định thần lại, đã thấy mình nằm trong ngực Thần Hạo, chân bị khóa chặt bởi cặp giò dài miên man kia. Cô cáu "Lục Thần Hạo, anh làm trò gì vậy hả? Thả tôi ra!" Đáp lại là đôi mắt vẫn nhắm chặt, hơi thở đều đều như cũ, không có dấu hiệu gì gọi là tỉnh hay đang đùa giỡn. Oái oăm hơn, cô tuy là võ sĩ nhưng nói gì thì cũng chỉ là một cô gái, căn bản không thắng nổi "hai chiếc kìm" của gã đàn ông khỏe mạnh đang trong độ tuổi sung sức như Thần Hạo. Cơ thể nhỏ bé bị ôm cứng ngắc, nhúc nhích một cái cũng không được đừng nói là phản kích. Tuyết Vũ điên tiết sôi cả máu, định gồng mình liều mạng với ai kia một phen, khuôn mặt đáng thương của Thạch Đường lại hiện ra. Cô đành thở hắt, thu lại suy nghĩ bạo lực kia. Được rồi, đã hứa làm phúc thì nên làm cho trót. Chờ khi nào hắn trở mình rồi dậy vậy. Cô buồn bực nằm im, chờ đợi. Cô đâu biết, sau gáy mình, khuôn mặt đang bất động của ai kia thoáng co dãn, đôi môi cong cong vẽ thành nụ cười mỉm gian xảo xen lẫn mỹ mãn. Khó khăn lắm mới được ôm cô, anh dại gì lại để cô đi dễ dàng vậy chứ. Tuyết Vũ vốn tính là "nằm gai nếm mật" chờ Thần Hạo trở mình thì sẽ đi. Ai mà nghĩ tới, cô ngủ khi nào không hay. Khi tỉnh dậy, đã thấy bầu trời ngoài cửa sổ pha màu chiều muộn, không còn nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài. Kỳ hơn, cô không phải đang nằm ở trên ghế sofa mà là ở trên... giường. Đây là chỗ nào? Tuyết Vũ ngốc nghếch sờ gáy, đảo mắt quan sát nhìn căn phòng một lượt. Nội thất tuy là hàng cao cấp, nhưng không có gì đặc biệt. Một chiếc, một chiếc tủ đồ bốn cánh cửa, một chiếc bàn nhỏ trang trí, một tủ xếp đầy sách. Có chăng là màu sơn vàng nhạt của căn phòng này giúp cô gợi nhớ đến một nơi khác. Đó là căn phòng ngủ của Lục Thần Hạo. "Em dậy rồi à?" Giọng nói trầm ấm bỗng vang lên, cắt ngang màn quan sát của Tuyết Vũ. Cô nương theo hướng phát ra âm thanh, dõi mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại nơi cửa ra vào của căn phòng. Thần Hạo đang đi vào. Nhìn bộ comple vẫn chỉnh tề của mình anh, Tuyết Vũ liền biết, đây là phòng ngủ trong văn phòng của anh. Cô thu ánh mắt, tự mỉa mai mình một phen. Nói là chờ hắn trở mình sẽ đi, kết quả lại ngủ quên đến hết ngày, còn bị con trai kẻ thù mang từ ngoài văn phòng đi vào phòng ngủ mà không hề hay biết gì. Đây là sao chứ? Từ khi nào sự cảnh giác của cô lại tụt dốc như vậy? Nếu như hắn muốn giết cô, vậy thì đã chết một ngàn lần rồi. Vậy quá nguy hiểm. Cô nhất định phải tự kiểm điểm bản thân mình! Tuyết Vũ tự nhủ. "Anh đã xem qua bản thiết kế của em rồi. Rất tốt!" Thần Hạo đã tới bên cạnh, giúp cô vuốt lại mái tóc đã rối tùm lum. Tuyết Vũ khéo léo né tránh bằng cách đi xuống giường "Ang hài lòng là được rồi. Có phòng rửa mặt không, tôi mượn?" Thần Hạo thu tay đang chơi vơi giữa không trung về, cười khổ "Bên đó." Lại còn thêm chữ "mượn" vào cho anh nghe mệt tâm nữa cơ. Đồ của anh chính là đồ của cô mà! Có điều, cảm giác được ôm cô ngủ nó đã gì đâu, thế giới xung quanh dường như bỗng trở nên tươi đẹp, đáng yêu đến kỳ diệu. Tuyết Vũ nhìn theo cánh tay anh chỉ, không nói gì, vừa đi vừa vuốt vuốt mái tóc mình. Tất nhiên cô biết, bản thiết kế của mình không có điểm nào chê được. Để có được thành tựu này, hắn không biết cô đã trải qua những ngày thánh vùi đầu học khắc nghiệt thế nào đâu. Chờ Tuyết Vũ rửa mặt đi ra, Thần Hạo đã như sấm sà tới dán vào người cô "Bà xã, chúng ta đi ăn ngoài luôn nhé." Tất nhiên, sau đó anh ăn một thụi vào bụng nếu không kịp thời lui ra sau. "Hì hì, bà xã. Em đánh hụt rồi." Có người nham nhở cười, chẳng thấy cái hình tượng tổng tài cao cao quyền uy ở đâu nữa, mà giống một gã đàn ông sợ vợ điển hình hơn. "Biến thái." Tuyết Vũ mắng hai tiếng, lạnh lùng đáp gót giày đi trước. Bị mắng đấy, Lục tổng vẫn phe phởn cười như được mùa, đuổi lên đi song song cùng cô rời khỏi công ty, bỏ lại phía sâu bóng tối đang dần xâm lấn... Cuối cùng, ngày giỗ của ba mẹ và em gái Tuyết Vũ cũng đã tới. Ngày này hàng năm, Tuyết Vũ đều cùng ba mẹ nuôi và Khắc Dương đến thăm họ. Một ngôi mộ chung, rất đặc biệt, không có hài cốt, chỉ có một món đồ duy nhất. Ngày trước không lấy được tro cốt của họ, Tuyết Vũ chỉ có thể lấy tấm hình chụp chung cả gia đình ngày định mệnh đó cô ôm theo, cắt cô ra rồi mang đi chôn, lập một ngôi mộ nhỏ để hằng năm cô có chốn đi về cúng viếng. Còn hôm nay, người đi cùng cô là kẻ thù không phải người thân. Tất nhiên không phải ngôi mộ cô tự lập, mà là "mộ" Lục Bạch Văn tạo ra. Đoàn xe sáu cái bao gồm xe vệ sĩ lẫn xe phóng viên dừng trước cổng nghĩa trang phía Tây thành phố, xếp thành một hàng dài bên ven đường, bóng loáng, đẳng cấp. Có vài người đến viếng mộ thấy vậy, tò mò nhìn một hồi mới đi. Nhìn xe thôi đủ biết là đại gia rồi. Không lâu sau đó, từng người lục tục xuống xe, có đầy đủ tất cả mọi thành viên, bao gồm chàng rể quý của Lục Bạch Văn, Lê Gia Thụy. Đoàn người cùng mang trang phục tuy thấp điệu nhưng sự sang trọng vẫn không bị lu mờ. Lục Khang Dụ không vui lắm, mặt cứ xị ra, cau có, khó chịu. Hôm nay hắn có show diễn đấy, thế mà lại bị ông già bắt về chỉ để làm lễ giỗ những kẻ xa lạ đã chết lâu đến xương cũng một luôn đấy, lại còn không có chút dính dáng đến gia đình mình. Bảo hắn không bực sao được. Rõ mệt Chết thì cũng đã chết rồi, giỗ làm gì lắm, người ta có biết được đâu. đã chết lâu xương cũng mọt luôn đấy. Nhưng hắn không đi thì ông già doạ không cho hắn đi diễn nữa, thế nên hắn đành phải làm theo. Rồi từng chiếc dù màu đen trang nghiêm được vệ sĩ bung sẵn, chờ đưa cho chủ nhân. Tuyết Vũ nhận lấy một chiếc dù từ vệ sĩ bên cạnh. Chỉ là chưa kịp cầm, đã bị một cánh tay khác cướp mất. "Để anh." Thần Hạo dịu dàng nói, cực kỳ biết tranh thủ cơ hội chốn đông người ôm lấy vợ mình, mà vẻ mặt vẫn bình thản như thường. Tuyết Vũ tất nhiên không thể làm gì ngoài phối hợp cùng anh diễn trò vợ chồng son tình cảm nồng thắm. Anh bất chấp trong mắt còn dính chất cay, mở ra. Cặp chân mày lập tức cau chặt lại, khí lạnh toả ra khắp nơi. Giờ nhìn kỹ mới thấy, đây không phải khẩu súng của anh. Là kẻ nào đã tráo súng của anh? Có thể ai cũng đều sợ bộ dạng của anh lúc này, chỉ Tuyết Vũ là không. Còn ai trồng khoai trên đất này nữa. Là cô đấy! Là cô trước khi rời khỏi nhà, nhân lúc hắn vào phòng tắm đã lén tráo khẩu súng trong ngăn bàn Thần Hạo cất. Trước đó hắn đã kiểm tra kỹ qua khẩu súng một lượt, với tâm lý tự tin này, nên khi cầm khẩu súng giả, hắn không còn dồn hết sự chú ý vào nó nữa, cứ thế dắt nó vào sau áo thôi. Nói thì dễ vậy thôi, nhưng để lừa được tên xảo quyệt như Lục Thần Hạo một cách công phu như vậy, cô đã phải cẩn thận từng li từng tí, bỏ ra rất nhiều thời gian nghiên cứu cấu tạo khẩu súng của hắn để rồi làm một khẩu phiên bản giống y đúc vậy đấy. Chỉ cần sơ hở một tí thôi, kế hoạch coi như phá sản hoàn toàn. Chỉ khác ở chỗ, nó không có đạn! Tất nhiên, cô không sợ hắn sẽ nghi ngờ mình. Việc Leen "không cẩn thận" đụng phải hẳn ngoài cửa nghĩa trang không phải tình cờ. Đó là chủ ý của cô! "Không có đạn? Sao lại không có đạn?" Cố "hoảng hốt", trợn mắt nhìn khẩu súng. "Anh không biết!" Thần Hạo nghiến răng, nén giận, bỏ lại khẩu súng vào sau thắt lưng. Anh chỉ biết có một kẻ tình nghi! Anh nhìn về Leen đang tung tay đấm, dang chân đá đám vệ sĩ kia, đuôi mắt anh híp lại thành hình viên đạn. Nếu là cô ta, đợi anh bắt được nhất định sẽ để cô ta chết một cách khó coi! Bên này, Leen vẫn không ngừng chạy, nhưng chân đau nên tốc độ giảm xuống. Phía sau, Lục Bạch Văn vẫn chưa thu súng lại, nòng súng lần này chĩa thẳng vào lưng Leen chứ không còn là bắp đùi nữa. Con mồi ông ta đã săn từ lâu, giờ đang trong tầm ngắm, lý nào còn để nó thoát được. Ông ta vẫn dùng thính giác để xác định phương hướng. Khoá mục tiêu xong lập tức bóp cò. Viên đạn găm vào lưng Leen một cách chuẩn xác, vô tình. Cô ngã xuống, không đi được nữa. Đám thuộc hạ của nhà họ Lục sắp đuổi tới nơi rồi. "Leen, mau trèo lên!" Từ đâu chợt xuất hiện một chiếc thang dây bên người Leen, kèm theo đó là một giọng nói truyền qua tai nghe cô luôn đeo bên tại trái. Không đúng, phải nói là trên bầu trời bỗng xuất hiện một chiếc trực thăng. Một chiếc trực thăng thế hệ mới được phát triển một kiểu cánh quạt mới có tên gọi Blue Edge. Hình dáng cánh quạt được kết hợp với công nghệ Blue Pulse, qua đó ba vành chắn sẽ được gắn thêm vào các cạnh của cánh quạt. Những vành chắn này sẽ di chuyển lên xuống từ mười lăm đến bốn mươi lần trong một giây. Đồng thời kết hợp sử dụng mô tơ áp điện đã giúp giảm bớt tiếng ồn phát ra từ hiện tượng tương tác trên. Nhờ vậy mà khi trực thăng xuất hiện nãy giờ nhưng không ai hay biết gì. Âm thanh vù vù không lớn lắm của nó giờ mới lôi kéo được sự chú ý của toàn thể con dân dưới mặt đất. Lục Bạch Văn sửng sốt, mở căng đôi mắt cay xè chảy cả nước mắt ra nhìn, đay nghiến. Nó có viện binh? "Không được để cô ta lên máy bay. Mau bắt cô ta lại. Lấy cặp nhẫn lại cho tôi!" Ông ta vội quát lớn. Nếu để nó chạy thoát được thì mọi thứ ông ta dày công sắp xếp để bắt "mồi" chẳng phải đều công cốc sao. Ông không cho phép điều đó xảy ra! Đám vệ sĩ điên cuồng phóng tới. Leen nào để điều đó xảy ra. Cô phóng ánh mắt giễu cợt xuyên qua đám vệ sĩ đến Lục Văn rồi nhanh chóng bắt lấy thang dây, leo lên nấc đầu tiên. "Đồng chí Duật, anh đến chậm năm giây." Cô nửa đùa nửa thật qua bộ đàm, làm như người vừa trúng hai viên đạn không phải là cô. "Anh luôn đúng giờ, cô bé. Cầm chắc nhé, bay đây!" Phi công điều khiển trực thăng cong môi, đáp lại. Thấy cô đã đứng vững, lập tức bay vút lên cao hơn, đưa người đi mất. Trong khi những người ở dưới đất chưa hết ngỡ ngàng, chiếc trực thăng đã mang theo Leen đi xa rồi. Bỏ lại đám vệ sĩ cay cú không làm gì được, chỉ biết trơ mắt ra nhìn theo như một lũ đần. Còn đồng chí làm mồi nhử trốn sau bia mộ kia sau khi đã hạ được bốn tên vệ sĩ đã nhanh chóng lủi trước rồi. Đám phóng viên ngỡ ngàng triệt để. Mẹ ơi! Đây là cuộc chiến của gia thế hào môn đó hả? Hôm nay bọn họ coi như được mở rộng tầm mắt rồi. Tuy sợ nhưng mà cảm thấy chuyến này đi thật không uống nha. Có thể giễu võ dương oai rồi thoát khỏi người của nhà họ Lục một cách dễ dàng như vậy phải là người có thể lớn thể nào chứ? Mắt thấy con mồi chạy mất ngay trước mặt mình. Ông ta tức sắp bể phổi, thầm chửi thề. Chết tiệt! Ông ta đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng để giăng bẫy, vậy mà vẫn không liệu được con ranh đó còn dùng tới chiêu độc này. Còn có thể chuẩn bị cả trực thăng cứu viện? Rốt cuộc là nhân vật tai to mặt bự nào đang chống đỡ cho nó? Không bắt được gà còn mất cả nắm thóc. Tức chết ông mà! Thua bởi một con nhóc vắt mũi chưa sạch, đây là một sỉ nhục lớn đối với ông ta. Làm sao ông ta có thể bỏ qua dễ dàng. Chỉ là việc này cần phải làm trong âm thầm, không thể để đám phóng viên biết được. Hơn nữa, con khốn đó đã trúng hai viên đạn có tẩm hêrooin loại đặc biệt của ông ta, chỉ cần nó ngấm vào máu thì sẽ nghiện, còn nghiện cả đời, không phải loại thuốc này thì sẽ bị hành hạ sống không bằng chết, không cách nào cai nghiện được. Nói trắng ra, đã dính phải thứ thuốc đó thì xác định phải sống chung với nó cả đời, dùng loại khác không có tác dụng. Một khi nó nghiện, thì kiểu gì chẳng tự đến tìm ông. Đến lúc đó, đừng nói là bản di chúc chết tiệt kia, mà cả mạng nó cũng sẽ sẵn sàng giao cho ông. Lục Bạch Văn nghĩ mà đắc ý, cơn thịnh nộ như con ác quỷ tàn bạo ẩn giấu sau lớp mặt nạ cương nghị, bác ái cũng nhờ thế vơi bớt đi mấy phần. Tuyết Vũ nhìn Leen đang được kéo lên trực thăng, mới dám thở phào. Mặc dù cô tin vào năng lực của Việt Duật, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng. Còn hai viên đạn đó, cô lại không thấy lo lắng chút nào. Toàn thân Leen đều mặc trang phục chống đạn, đạn không thể nào xuyên qua được, có chăng là bị ảnh hưởng do sức bắn bị đau ở ngoài một khoảng thời gian mà thôi, sức khỏe không vấn đề gì. Muốn gài bẫy cô sao? Ông ta tưởng cái bẫy này có thể bắt được cô? Không có chuyện đó đâu. Cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu mà thôi! Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết à. "Ông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?" Ông Trấn bấy giờ mới bạo gan hỏi. Lục Bạch Văn thở dài một cái mang theo sự áy này cùng tức giận "Báo cảnh sát. Bằng mọi giá phải lấy lại cặp nhẫn đó cho tôi." "Vâng, tôi đi làm ngay." Tuyết Vũ nghiến răng. Lão cáo già đúng là cáo già. Mở mồm ngậm mồm đều nói là vì cặp nhẫn, di vật của ba mẹ cô. Thế này không nhận được sự đồng tình của đám nhà báo và phía cảnh sát nữa thì thật uổng công sức lão tính toán rồi. Đồng thời, lão cũng có thể dựa vào di vật đó mà tẩy trắng cho hành vi sử dụng vụ khí cấm của mình. Lão chỉ gì tự vệ, vì muốn lấy lại di vật của ba mẹ cô thôi mà. Một lí do quả thật con mẹ nó không thể hợp lý hơn. Và,suy đoán này của cô không sai. "Chủ tịch Lục, Lục tổng. Hai vị không sao chứ?" Một tay phóng viên sau khi hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh đã chạy tới hỏi han chứ không phải tỏ thái độ xa lánh, khiếp sợ ông ta vì đã dùng súng. Mấy người khác thấy vậy cũng đi lên hỏi han. Lục Bạch Văn rất biết tận dụng sự đồng cảm kia, vẻ mặt buồn bã "Tôi không sao. Chỉ là, cặp nhẫn đã bị cướp đi rồi."

su tra thu cua mau don